Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1075

“Đứa bé này bây giờ thế nào?” Mạnh Ngọc hỏi bác sĩ mổ chính.

Bác sĩ mổ chính cũng biết Mạnh Ngọc là bác sĩ ngoại khoa số một trong nước, bỏ ý niệm đuổi anh ta ra ngoài, trầm giọng trả lời: “Đứa bé này vừa truyền máu xong thì tan máu.”

“Tan máu?” Mạnh Ngọc nhíu mày, chỉ cảm thấy rất bất thường: “Tình huống tan máu, chỉ xảy ra trong trường hợp ruột thịt, ai hiến máu cho đứa bé này?”

Chẳng lẽ là, trong kho máu bệnh viện, có máu của cha ruột hai đứa nhỏ?

Nhưng thế thì lại rất trùng hợp, Dĩnh Nhi dùng máu của cha ruột?

“Là cái anh chàng bên ngoài phòng phẫu thuật.” Một y tá sốt ruột trả lời.

Mạnh Ngọc ngây người.

Anh chàng ngoài phòng phẫu thuật, đó không phải là Hạo Tuấn?

Chẳng lẽ…

Mạnh Ngọc hít sâu một hơi, tay cũng run lên: “Bác sĩ, phiền mọi người làm một giám định DNA với đứa nhỏ này với người kia.”

“Chúng tôi đã liên lạc với bên khoa xét nghiệm, đang làm.” Bác sĩ mổ chính nói.

Ngay khi đứa bé xuất hiện hiện tượng tan máu, y tá đã liên hệ với khoa xét nghiệm.

Bởi vì máu RH- quá ít, cho nên bên phía bệnh viện cũng có tư tâm rút nhiềuu hơn một chút, lưu một ít ở kho máu, sau này có thể cứu bệnh nhân khác.

Vừa rồi y tá gửi tư liệu máu của đứa nhỏ này đến, để bên khoa xét nghiệm trực tiếp lấy máu từ trong kho máu ra làm xét nghiệm, hơn nữa còn làm giám định khẩn cấp, tin rằng kết quả sẽ nhanh có.

“Vậy là được rồi, vậy là được rồi.” Mạnh Ngọc kích động tay vẫn run rẩy.

“Bác sĩ, tôi đã lấy máu khác đến.” Lúc này, một y tá đi từ bên ngoài vào, trong tay là hai túi máu.

Là lại lần nữa lấy máu RH- từ kho máu.

Mạnh Ngọc nhìn hai túi máu này, biết Dĩnh Nhi được cứu rồi, yên tâm rời đi.

“Bác sĩ Mạnh, Dĩnh Nhi thế nào?” Dì Vương thấy anh ta đi ra, vội vàng hỏi.

Miệng Mạnh Ngọc mấp máy, không biết trả lời thế nào, dù sao chuyện này, quá mức kinh hoàng.

Bây giờ anh ta vẫn chưa trở lại bình thường.

Thấy Mạnh Ngọc rầm rì không mở miệng, lòng Đường Hạo Tuấn trầm xuống: “Dĩnh Nhi có phải là…”

“Cô bé không sao rồi.” Mạnh Ngọc lắc đầu.

Trong mắt Đường Hạo Tuấn có chút vui sướng: “Thật?”

“Thật.” Mạnh Ngọc rất khẳng định gật đầu.

Tống Hải Dương nở nụ cười: “Thật tốt quá, Dĩnh Nhi không sao.”

“Đúng thế.” Dì Vương cũng mừng phát khóc mà gật đầu.

Đường Hạo Tuấn nhìn Mạnh Ngọc: “Dĩnh Nhi không sao rồi, vậy vừa rồi…”

“Vừa rồi Dĩnh Nhi xuất hiện hiện tượng tan máu, bởi vì máu của cậu, cậu biết cái này nghĩa là gì không?” Mạnh Ngọc cắt ngang anh.

Đường Hạo Tuấn đầu tiên là nhíu mày, sau đó mới phản ứng lại, không tin nhìn chằm chằm vào Mạnh Ngọc: “Tan máu…Dĩnh Nhi nó….”

Giữa cha con không thể hiến máu cho nhau được, nếu không sẽ xuất hiện hiện tượng tan máu.

Đây là thường thức, người bình thường cũng biết.

Cho nên Đường Hạo Tuấn mới không thể tin được, trong lòng cũng nổi lên sóng gió.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK