Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1813

Bức ảnh đã được phóng to, nhưng cũng vô cùng rõ ràng.

Các thí sinh ở hiện trường, gần như đều tìm hiểu về các bậc thầy giám khảo, nên chỉ cần một ánh mắt là có thể nhìn ra thiết kế của bức tranh bên phải là của Tống Vy.

Mà cái bên trái lại không phải.

Bởi vì thiết kế của Tống Vy đều được đăng lên tạp chí hoặc sàn trình diễn, chỉ cần tìm kiếm một chút ở trên mạng là có thể nhận ra.

Mà thiết kế bên trái bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy, nhưng lại vô cùng giống với thiết kế của Tống Vy, mức độ giống nhau có thể đạt đến bảy tám mươi phần trăm.

Trên phương diện thiết kế, độ giống nhau cao như thế này, nói là giống hệt nhau cũng không quá đáng.

Nhất thời, tất cả mọi người, ngoại trừ những thí sinh vẫn luôn tin tưởng Tống Vy, nhưng người khác đều nhìn Tống Vy với ánh mắt kinh ngạc.

Bởi vì bức ảnh này vừa được đưa ả, càng củng cố thêm cho sự thật Tống Vy là người đi sao chép.

“Cô Tống, cái này không phải là thật có đúng không?”

“Đúng vậy cô Tống, cô không sao chép có đúng không?”

Có thí sinh yêu thích cô, giọng nói run rẩy hỏi.

Nhưng vẫn chưa đợi được Tống Vy nói gì, đã bị những thí sinh tin tưởng Tống Vy sao chép lên tiếng đáp trả.

“Sự thật đã bày ra trước mặt, các người còn không tin, các người thật sự hết thuốc chữa rồi.”

“Đúng vậy, nếu như cô ta không sao chép, vậy các người nói xem, bức ảnh được đưa ra so sánh này là cái gì?”

“Tôi…tôi….” Các thí sinh tin tưởng Tống Vy không sao chép, bị những lời nói này chặn họng, không nói nên lời.

Giang Vân Khê hài lòng nhìn tình hình ở trước mặt, thấy càng có nhiều người nghiêng về phía mình, tin tưởng Tống Vy sao chép, rất muốn cười lớn.

Xong rồi.

Tống Vy thật sự xong đời rồi.

Cô ta đắc ý nhìn về phía chỗ ngồi của ban giám khảo, nghĩ lúc này chắc chắn Tống Vy đã hoảng loạn, không còn duy trì được cái gọi là bình tĩnh kia nữa.

Nhưng giây phút cô ta nhìn sang, sự đắc ý trên mặt đột nhiên cứng đờ.

Cô ta vẫn không nhìn thấy một chút hoảng loạn nào trên khuôn mặt của Tống Vy, thứ nhìn thấy được vẫn là dáng vẻ bình tĩnh, điềm nhiên.

Điều này khiến khuôn mặt Giang Vân Khê trở nên vặn vẹo.

Tại sao?

Tại sao cô ta không hoảng loạn, còn có tâm trạng uống cafe.

Bằng chứng sao chép cũng đã được đưa ra, tại sao cô vẫn có thể duy trì được sự bình tĩnh như vậy.

Giang Vân Khê lắc đầu, tỏ vẻ rất không hiểu.

Cô ta không thể hiểu được là nguyên nhân gì.

Đồng thời, cũng khiến trong lòng cô ta vô cùng khó chịu.

Cô ta luôn cảm thấy mình như đang đánh vào bịch bông.

“Vy Vy, hình như Giang Vân Khê đã sốt ruột rồi, cô xem vẻ mặt hung dữ của cô ta đi.” Trần Châu Anh cũng bưng cốc cafe lên nhấp một ngụm, cười haha nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK