Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1726

Tay trái của cô ấy đang đặt bên mép giường, cổ tay quấn băng gạc, kim tiêm gắn vào tĩnh mạch cánh tay, đang chuyền máu vào cơ thể.

“Bác sĩ nói lúc Giang Hạ tự sát, con bé cứa cổ tay sâu đến mức cắt đứt cả tĩnh mạch, nếu vợ chồng dì không phát hiện kịp thời thì có lẽ Giang Hạ đã không chống đỡ nổi đến khi tới được bệnh viện.” Mẹ Giang chạm vào mặt con gái mình, giọng nói nghẹn ngào.

Tống Vy nhìn bạn thân mình như vậy, vừa tức giận vừa đau lòng.

Đau lòng vì Giang Hạ lại biến thành thế này.

Cũng giận Giang Hạ vì đã giấu quá kĩ khiến người ta không thể đoán ra được cô ấy muốn tự sát.

“Phải rồi dì, đứa bé trong bụng Giang Hạ có giữ được không?” Tống Vy nhìn bụng Giang Hạ rồi hỏi.

Mẹ Giang gật đầu: “Giữ được, lúc đầu biết Giang Hạ mang thai, dì đã muốn bác sĩ bỏ đứa bé này, bởi vì dì nghĩ Giang Hạ bị cưỡng hiếp nên mới có nó, ba đứa bé chắc chắn là loại đàn ông không ra gì, cho nên dì không định để Giang Hạ giữ lại đứa bé này. Nhưng mà bác sĩ nói Giang Hạ đã mất máu quá nhiều, nếu phá thai thì chỉ sợ không cứu được nữa, cho nên mới giữ đứa bé lại trước, đợi Giang Hạ bình phục rồi mới phá thai, dù sao đứa bé cũng chỉ mới được một tháng tuổi thôi.”

“Ồ.” Tống Vy gật đầu.

Đường Hạo Tuấn đột nhiên hỏi: “Bây giờ chú dì đã biết ba đứa bé là Kiều Phàm, vậy chú dì có muốn giữ đứa bé này lại không?”

“Chuyện này…” Câu hỏi này khiến ba mẹ Giang bối rối.

Thật ra với họ mà nói, dù cho đứa bé này là con của ai thì cũng phải bỏ.

Kiều Phàm cũng không ngoại lệ.

Đầu tiên, Kiều Phàm không yêu Giang Hạ, dù Giang Hạ có mang thai đứa con của anh ta thì anh ta cũng sẽ không đoái hoài đến mẹ con Giang Hạ, vậy sao phải sinh con cho anh ta?

Họ có thể không quan tâm đến cảm xúc của Kiều Phàm, nhưng lại không thể mặc kệ cảm xúc của con gái mình.

Nếu Giang Hạ biết mình mang thai con của Kiều Phàm thì chưa chắc sẽ bỏ đứa bé đi, khả năng rất lớn là Giang Hạ sẽ giữ lại, cho dù đứa bé này sẽ khiến cuộc sống sau này của cô ấy khó khăn hơn, nhưng e là cô ấy sẽ không hối hận, bởi vì hai vợ chồng bọn họ thấy Giang Hạ rất yêu Kiều Phàm.

Nhưng nếu coi nhẹ nguyện vọng của Giang Hạ mà ép cô ấy bỏ đứa bé, e rằng Giang Hạ sẽ suy sụp và phát điên.

Cho nên vợ chồng già họ không biết phải làm thế nào nữa.

Thấy ba mẹ Giang không lên tiếng, Đường Hạo Tuấn nhìn Giang Hạ trên giường bệnh: “Nếu đã như vậy thì để Giang Hạ lựa chọn đi, cô ấy là mẹ của đứa bé, cô ấy mới là người có quyền quyết định có nên giữ lại đứa bé hay không.”

Lời này khiến mọi người không thể phản bác.

Ba Giang mẹ Giang do dự vài giây, cuối cùng gật đầu.

“Cậu Đường nói phải, chuyện này cứ để Hạ tỉnh lại rồi tự mình quyết định.” Ba Giang thở dài, sống lưng càng thêm gù hơn.

Có lẽ Hạ sẽ không có ý định tự tử nữa khi biết mình có thai.

Phải, tiếp tục tự tử.

Nếu Hạ thực sự tự tử vì muốn giải quyết ân oán giữa nhà họ Giang và nhà họ Kiều, thì nếu lần này không chết thành, Hạ chắc chắn sẽ nghĩ cách tự sát lần nữa.

Vì đó cũng là suy nghĩ của đôi vợ chồng già.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK