Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1668

Đêm đó, cả hai không làm gì khác mà chỉ ôm nhau ngủ.

Sáng hôm sau, Đường Hạo Tuấn rất hiếm khi dậy muộn, lúc Tống Vy tỉnh lại, anh vẫn còn ngủ.

Có lẽ là quá mệt nên còn dậy muộn hơn cả cô.

Tống Vy nhìn khuôn mặt say ngủ của người đàn ông, sau khi duỗi ngón tay vẽ nhẹ lông mày của người đàn ông, cô liền nhanh chóng thu tay lại vì sợ đánh thức người đàn ông này.

Thế nhưng, vào lúc cô vừa thu tay về, người đàn ông liền mở mắt ra, nắm lấy bàn tay làm chuyện xấu kia của cô: “Làm chuyện xấu xong rồi muốn chạy sao?”

Tống Vy đỏ mặt, ánh mắt có chút chột dạ mà liếc sang một bên: “Ai…Ai làm chuyện xấu chứ?”

“Không có sao?” Đường Hạo Tuấn cười như không cười nhìn cô: “Vừa rồi em chạm vào anh, chẳng lẽ em không biết rằng không thể tùy tiện sờ mó đàn ông vào buổi sáng sao?”

Anh áp sát qua, nói với giọng trầm thấp khàn khàn.

Tống Vy nghe thấy giọng nói trầm thấp gợi cảm như vậy của anh, trái tim cô run lên, toàn thân mềm yếu.

Cô không nhịn được mà mềm nhũn cơ thể, không mở mắt, không dám nhìn anh: “Em… Em không biết.”

Đường Hạo Tuấn thấy cô chết cũng không thừa nhận, thấp giọng bật cười: “Không biết cũng không sao, bây giờ biết là được rồi, vì vậy vợ à, em định làm thế nào?”

“Cái gì mà làm thế nào?” Khóe miệng Tống Vy giật giật.

Sao cô có thể không biết anh đang ám chỉ điều gì chứ.

Có điều cô mới không chiều theo ý anh.

“Được rồi, anh mau dậy đi, em phải đi tắm rửa súc miệng rồi, em đói rồi.” Tống Vy nhẹ nhàng đẩy người đàn ông trên người ra, thúc giục.

Đương nhiên người đàn ông biết cô đang chạy trốn, môi mỏng cong lên, không những không dậy ngược lại còn đè x uống mạnh hơn: “Em không biết, là em trêu chọc anh trước, em phải chịu trách nhiệm, vợ!”

Một tiếng vợ cộng thêm giọng nói cố tình hạ thấp của anh, hoàn toàn đánh tan lớp phòng ngự trong lòng của Tống Vy, cả người đột nhiên hoàn toàn mềm nhũn.

Thôi vậy, thôi vậy, chống không lại kẻ địch này, đành thuận theo anh vậy.

Hơn nữa, trong lòng Tống Vy còn có cảm giác chột dạ lờ mờ.

Đó chính là, thực ra cô cũng đã bị sự nam tính của Đường Hạo Tuấn mê hoặc rồi, vì vậy cô mới thỏa hiệp.

Người đàn ông nhận ra sự cam chịu của Tống Vy, cười nhẹ một tiếng, cúi đầu hôn xuống.

Hai người ở trong phòng cả buổi sáng, trong thời gian đó dì Vương có đến gõ cửa đánh thức bọn họ, nhưng bọn họ cũng coi như không nghe thấy.

Mãi đến trưa, hai người mới tắm rửa xong và đi xuống lầu với cái bụng trống rỗng.

Dì Vương nhìn thấy vết hằn trên cổ Tống Vy, cuối cùng mới hiểu được tại sao sáng nay hai người này lại lề mề chậm chạm không xuống, bà không nhịn được mà che miệng cười trộm, sau đó mới ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh nói: “Cậu chủ, mợ chủ, hai người đợi một chút, tôi đi sắp xếp bữa trưa ngay bây giờ.”

Đúng vậy, bữa trưa!

Ai bảo buổi sáng bọn họ không xuống, hiện tại đã là buổi trưa rồi, cho nên chỉ có thể ăn cơm trưa thôi.

Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: “Đi đi.”

Sau đó, anh kéo Tống Vy đến phòng ăn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK