Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 670

Mà nghĩ cũng phải, nếu không có chiêu này của Đường Hạo Minh, năm đó cô và Đường Hạo Tuấn chắc chắn không xảy ra chuyện gì. Có lẽ cô sẽ thật sự ở cùng với ông già mà Tống Huyền đã sắp xếp.

Nhưng mà cám ơn Đường Hạo Minh sao?

Tống Vy cười khẩy, xin lỗi cô không làm được.

“Giám đốc Đường, điều gì nên nói tôi cũng đã nói rõ rồi, tôi có thể đi được chưa?” Tống Vy đặt tay ra sau lưng, lặng lẽ cầm tay nắm cửa, chuẩn bị mở cửa bất cứ lúc nào.

Đường Hạo Minh nhún vai: “Tất nhiên là được, nhưng tôi hy vọng Hạo Tuấn sẽ không biết chuyện chúng ta gặp mặt.”

Tống Vy nhìn anh ta vài giây, chấp nhận xong, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Hai vệ sĩ ở ngoài cửa thấy Tống Vy đi ra, tóc đã hơi rối, sắc mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc: “Mợ chủ, cô không sao chứ?”

Tống Vy khoát tay: “Tôi không sao. Về thôi.”

Nói xong, cô cất bước đi về phía thang máy.

Hai vệ sĩ nhìn chằm chằm phòng bao bên cạnh, sau đó vội vàng đuổi theo.

Trên đường đến công ty, Tống Vy gọi điện thoại cho Đường Hạo Tuấn.

Giọng nói trầm khàn của Đường Hạo Tuấn truyền ra: “Gặp Đường Hạo Minh xong rồi à?”

“Ừ.” Một tay Tống Vy nhéo nhéo mi tâm.

“Anh ta có làm gì em không?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày hỏi.

Tống Vy nhớ lại cảnh Đường Hạo Minh đè mình lên sô pha, trong mắt thoáng hiện lên vẻ chột dạ, cúi đầu cố gắng làm cho giọng mình nghe thật tự nhiên rồi trả lời: “Không có.”

Cô khó mà nói ra hành vi xấu xa của Đường Hạo Minh đối với cô.

Ngộ nhỡ nói ra, anh sẽ trực tiếp tới tìm Đường Hạo Minh, vậy không phải kế hoạch sẽ thất bại sao?

Đường Hạo Tuấn không nhìn thấy vẻ mặt của Tống Vy, cho nên cũng sẽ không biết cô đang lấp liếm, lông mày giãn ra: “Vậy là được rồi, em đã nói những lời đó với anh ta chưa?”

“Nói rồi, hình như anh ta cũng tin, cho nên tiếp theo anh ta chắc chắn sẽ đến nước Lãng Mạn.” Tống Vy nhìn con đường trước mặt, chuyển tay lái, nghiêm túc trả lời.

Bờ môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mím lại: “Anh biết rồi, tiếp theo giao cho anh. Anh sẽ khiến anh ta sau khi rời khỏi đây sẽ không thể quay về thành phố Giang được nữa.”

Đêm đó, trong lúc anh và Trình Hiệp họp bàn, đã suy nghĩ rất nhiều chỗ có thể giấu di chúc. Mà những nơi này, Trình Hiệp đều đã cử người đi tìm, căn bản không có di chúc.

Cho nên, anh bảo Tống Vy nói cho Đường Hạo Minh, mục đích là dụ Đường Hạo Minh rời khỏi thành phố Giang. Theo cách này, Đường Hạo Minh sẽ không có ai che chở, anh cũng có thể đối phó với Đường Hạo Minh.

Nghĩ đến chuyện Đường Hạo Minh đã làm với mình, bàn tay đang cầm điện thoại của Đường Hạo Tuấn siết chặt lại, hơi thở lạnh lẽo xung quanh khiến người ta sợ hãi.

Mặc dù Tống Vy không nhìn thấy dáng vẻ lúc này của anh, nhưng cũng có thể cảm nhận được tâm trạng anh không tốt, lo lắng hỏi: “Hạo Tuấn, anh sao vậy?”

“Anh không sao.” Ánh mắt Đường Hạo Tuấn thoáng động, lấy lại tinh thần rồi thu lại cảm xúc, thấp giọng đáp lại.

Tống Vy gật đầu: “Không sao là tốt rồi, vậy em cúp máy trước đây.”

“Được.” Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu.

Tống Vy cúp máy, đặt điện thoại vào ghế phụ lái rồi tiếp tục lái xe đến công ty.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK