Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1999

Kiều Phàm bình tĩnh đối diện với ánh mắt của ba Giang, vẫn không nói lời nào, thậm chí trong mắt chẳng có chút gì gọi là e dè.

Anh ta vốn muốn chết mà.

Nỗi hận thù mà anh ta luôn ôm ấp trước giờ kỳ thật lại là lời nói dối lớn nhất, thế nên sự kiên trì suốt mười mấy năm qua của anh cũng hoàn toàn biến thành trò hề.

Cũng vậy, những gì anh ta đã làm với nhà họ Giang mười mấy năm qua cũng trở thành chuyện vô ích, hơn nữa dạo gần đây anh ta luôn nằm mơ, mơ thấy ba mẹ mình, trong mơ họ luôn miệng tự trách, cũng trách anh tại sao lại lấy oán trả ơn, tại sao lại đổ mọi tội lỗi lên người nhà họ Giang.

Xem đi, ngay cả ba mẹ cũng trách anh ta hận sai người, chứ không trách hận gì nhà họ Giang cả.

Đường Hạo Tuấn và Đường Hạo Minh cũng nói anh ta không hận nhà họ Giang, người mà anh ta thật sự căm hận, chính là bản thân anh ta.

Thế nên suốt mười mấy năm qua, anh ta chính là một trò hề, nhưng một người kiêu ngạo như anh ta sao có thể chấp nhận kết quả này, vì vậy với anh ta mà nói, chỉ có chết, mới có thể hóa giải tất cả mọi chuyện.

Hóa giải mối hận của mình với nhà họ Giang, hóa giải sự căm thù của nhà họ Giang giành cho mình, cũng trả lại những gì mà mình đã nợ Giang Hạ.

Thế nên ngay cả cái chết anh ta còn không sợ, sao lại sợ ánh mắt của ba Giang cho được.

Ba Giang thấy Kiều Phàm không có hành động gì, cũng không biết trong lòng Kiều Phàm đang suy nghĩ cái gì, chỉ cho rằng Kiều Phàm căn bản không để ông ấy vào mắt, thế là tức giận hừ một tiếng: “Hà, nếu người ta đã tỉnh, vậy chuyện sau đó cũng không cần chúng ta xía mỏ vào nữa, chúng ta đi!”

“Ba.” Giang Hạ kéo ông ấy lại, lắc đầu với ông ấy: “Ba, chúng ta không thể đi, đừng quên, lý do chúng ta tới đây là gì.”

“Chẳng phải là để xem thử xem cậu ta chết chưa sao?” ba Giang trừng mắt.

Tống Vy bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi ba, đừng vậy nữa, ba biết lý do chúng ta tới đây, ngoại trừ nhìn xem anh ta đã tỉnh lại chưa, phần nhiều là vì ba mà.”

“Ba đã nói rồi, không cần các con phải làm vậy.” Ba Giang xụ mặt.

Ông ấy không muốn con gái mình vì để mình không phải ngồi tù mà đi cầu xin tên Kiều Phàm này.

Lỡ đâu tên Kiều Phàm thật sự đưa ra yêu cầu vô sỉ, bắt con gái phải bỏ đứa bé trong bụng thì làm sao bây giờ?

Ông ấy sợ Giang Hạ sẽ khờ khạo đồng ý.

Nếu vậy thật thì làm sao người làm ba như ông chịu nổi?

Làm sao có thể yên tâm chấp nhận!

Giang Hạ biết ba Giang đang sợ điều gì, ngầm thở dài một tiếng: “Ba, con biết ba không muốn con làm như vậy, nhưng nếu ba thật sự không để con làm thế, lòng con cũng chẳng thể yên ổn được, vì con nên ba mới đánh anh ta, thân là con gái của ba, nếu con chỉ biết núp sau lưng ba, yên tâm thoải mái hưởng thụ những gì ba đã làm cho con, vậy con sẽ trở thành hạng người gì? Một đứa con gái bất hiếu không tim không phổi mà thôi.”

“Hạ à…” Ba Giang nhìn Giang Hạ, trong mắt hiện rõ vẻ kích động, miệng giật giật như muốn nói gì, nhưng thấy ánh mắt nghiêm túc của con gái, ông ấy không nói nên lời.

Giang Hạ nắm chặt lấy tay ba Giang, giọng cũng dịu xuống: “Ba, thật ra người ba lo lắng chính là con đúng không? Lo rằng con sẽ một lần nữa nhớ về anh ta, một lần nữa thích anh ta, ngu ngốc nghe theo những gì anh ta nói, làm ra chuyện điên rồ gì đó, đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK