Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1764

Trước kia lúc Hải Dương đi học ở trường mẫu giáo, cả ngày đều uể oải không thể vực dậy tinh thần, mà bây giờ rõ ràng tinh thần của Hải Dương tốt hơn nhiều.

Cho nên bắt đầu từ thời khắc đó, Tống Vy mới giật mình hiểu ra suy nghĩ muốn để Hải Dương đi học trường mẫu giáo, muốn cho Hải Dương có một tuổi thơ vui vẻ, đó là một suy nghĩ sai lầm.

Đối với một đứa trẻ thông minh lại biết mình muốn cái gì, chỉ có khi đứa trẻ ấy muốn làm cái gì nhất, cứ để cho nó vui vẻ là có thể để nó cảm thấy tuổi thơ của nó có ý nghĩa.

Còn kiểu áp đặt mang đến cho Hải Dương một tuổi thơ vui vẻ như cô đã nghĩ, thật ra là không đúng.

Không phải là tuổi thơ của mỗi một đứa trẻ đều giống nhau, đối với thiên tài mà nói, tuổi thơ cũng có một phong cách riêng.

Rất nhanh, ăn sáng xong xuôi, Tống Vy ngồi trong phòng khách nghỉ ngơi một hồi rồi liền cầm lấy túi xách đi ra ngoài, lái xe đến công ty.

Đến công ty, Tống Vy nhìn thấy nhân viên đang tụm năm tụm ba nói cái gì đó, cô không khỏi tò mò: “Mọi người đang nói gì vậy?”

“Sếp Tống.” Nhìn thấy Tống Vy, nhân viên bị giật mình vội vàng tản ra, chào hỏi Tống Vy.

Tống Vy ừm một tiếng xem như là đáp lời, sau đó lại hỏi thêm: “Lúc nãy mọi người đang nói cái gì vậy, tôi nghe thấy mọi người nhắc tới Hạ, Hạ sao thế?”

Đám nhân viên nhìn nhau một hồi, cuối cùng có một nhân viên trong số đó mới đứng ra nói: “Là như thế này, hôm nay lúc phó giám đốc Giang đến đây, chúng tôi cảm thấy hình như là cô ấy có điểm gì đó không bình thường.”

“Có chỗ nào không bình thường?” Tống Vy tò mò nhìn vào phòng làm việc của Giang Hạ.

Nhân viên trả lời: “Cả buổi sáng phó giám đốc Giang không phải là đang gọi điện thoại thì là nói chuyện Zalo, trên mặt thỉnh thoảng còn treo nụ cười, chúng tôi đoán có phải là cô ấy đã yêu đương rồi không.”

Từ trước giờ đến giờ, Giang Hạ chưa từng bộc lộ dáng vẻ như mình thích ai đó.

Cùng với thái độ làm việc của Giang Hạ giống y hệt như là giáo viên chủ nhiệm, đám nhân viên bọn họ đều không tin rằng cô ấy có thể yêu ai.

Dù sao thì cũng không có người đàn ông nào có thể chịu được một người phụ nữ có tính tình này.

Nhưng mà ngày hôm nay Giang Hạ rất khác thường, hiển nhiên là cô đang rơi vào tình yêu, cho nên đối với đám nhân viên bọn họ mà nói, quả thật giống như nhìn thấy một chuyện hoàn toàn không có khả năng xảy ra, bọn họ vẫn kinh ngạc không thể nào bình tĩnh được.

Sau đó, bọn họ mới bắt đầu nghị luận xem Giang Hạ yêu ai, ai lại có thể chịu đựng được một Giang Hạ trong công việc và cuộc sống riêng tư như có hai nhân cách phân biệt.

“Hóa ra là đang nói chuyện này à, hình như là mọi người khá nhạy bén đó.” Tống Vy cười cười.

Nhân viên nghe thấy lời nói này của cô, kinh ngạc há hốc mồm: “Sếp Tống, nói như vậy, phó tổng giám đốc Giang thật sự thoát độc thân rồi?”

“Đúng vậy.” Tống Vy mỉm cười gật đầu.

Đám người xôn xao.

Lại là thật.

Thậm chí còn có nhân viên che mặt bật khóc: “Haiz, thảm quá đi, tôi thật sự thảm quá rồi, phó giám đốc Giang đã hết độc thân, thế mà tôi lại còn là một cô gái độc thân, hu hu…”

Tống Vy dở khóc dở cười lắc đầu, sau đó đi vào phòng làm việc của Giang Hạ.

“Hạ.” Cô gõ cửa phòng.

Rất nhanh, giọng nói Giang Hạ truyền ra từ trong phòng: “Vy Vy hả, vào đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK