Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1018

“Tìm công thức và cách làm ở trên mạng, rất đơn giản.” Đường Hạo Tuấn trả lời qua loa.

Khóe miệng Tống Vy giật giật, nhất thời không nói được gì.

Được rồi, trên thế giới này, có một loại thiên tài, chính là chỉ cần nhìn là biết làm.

Hải Dương không phải như vậy sao?

“Ăn đi, thử xem mùi vị thế nào?” Đường Hạo Tuấn đưa đũa cho cô.

Tống Vy nhận lấy, vốn dĩ muốn bê bát qua.

Nhưng Đường Hạo Tuấn lại nói cô còn yếu, anh bưng là được rồi.

Cứ như vậy, Đường Hạo Tuấn bê bát, Tống Vy cầm đũa, gắp mấy sợi mì cho vào trong miệng.

“Thế nào?” Đường Hạo Tuấn nhìn cô, trong mắt có một tia căng thẳng khó mà nhận ra.

Tống Vy liếm môi, đôi mắt sáng lên, gật đầu: “Rất ngon.”

Đường Hạo Tuấn hơi cong môi cười: “Vậy thì tốt, ăn đi.”

Tống Vy ừ một tiếng, tiếp tục gắp mì, sợi mì hơi nóng, cô gắp lên, thổi mấy cái, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhìn anh hỏi: “Anh ăn chưa?”

Đường Hạo Tuấn đang muốn trả lời là mình ăn rồi, kết quả bụng lại kêu lên một tiếng.

Vẻ mặt Đường Hạo Tuấn đột nhiên trở nên khó coi, bây giờ cảm thấy trên mặt có chút khó xử.

“Phụt.” Tống Vy bật cười: “Chồng à, anh thật đáng yêu, em còn tưởng anh là thần tiên chứ, cái gì cũng hoàn mỹ, hóa ra cũng có một mặt xấu hổ, như vậy rất tốt, rất có sức sống, không giống như bình thường khiến người khác khó đến gần.”

Đối với cô mà nói, Đường Hạo Tuấn như thế này mới giống một người đang sống, một người có máu có thịt.

“Được rồi, mau ăn đi.” Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy cười đến mức run rẩy, trong mắt lóe lên một tia bất lực.

Tống Vy đặt sợi mì trên đũa vào trong thìa, sau đó đưa đến bên miệng anh: “Cùng ăn đi, nếu như anh không ngại chiếc đũa đã bị em dùng.”

Cô nhìn anh, đợi anh há miệng.

Đôi mắt của Đường Hạo Tuấn liếc nhìn vào trong chiếc thìa, lại ngước lên nhìn người phụ nữ đang rất mong đợi, cuối cùng cũng há miệng, ăn mì.

Sau khi nuốt, anh nói: “Anh còn từng ăn nước miếng của em.”

Ý là nước miếng của em cũng đã ăn rồi, còn ngại một đôi đũa đã dính nước miếng sao?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vy đỏ lên, tức giận lườm anh: “Anh ngậm miệng lại đi.”

Người đàn ông này, ngày càng nói chuyện dâm dục.

Cứ như vậy, một bát mì không quá nhiều đã được hai người anh một miếng em một miếng chia nhau ăn hết.

Đường Hạo Tuấn đặt chiếc bát lên đầu giường, lúc này mới nói đến chuyện chính: “Buổi chiều anh đã bảo Trình Hiệp dẫn một vài bác sĩ khoa sản trong nước qua để làm kiểm tra chi tiết cho em.”

Nghe thấy vậy, Tống Vy lập tức sờ bụng: “Vậy đứa bé…”

“Đứa bé rất khỏe mạnh, không bị dị dạng.” Đường Hạo Tuấn nhìn bụng cô, ánh mắt dịu dàng trả lời.

Tống Vy thở phào nhẹ nhõm: “Quá tốt rồi, lúc em nghe thấy cuộc nói chuyện của bác sĩ và y tá kia, phản ứng đầu tiên chính là em đã bị lừa, đứa bé bình thường, quả nhiên, đứa bé rất bình thường.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK