Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 2206

“Anh suýt nữa hại chết con của tôi, nếu không phải vợ tôi đã quyết định không truy cứu nữa, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh.” Đôi mắt Đường Hạo Tuấn ẩn chứa sát ý nhìn anh ta, giọng nói lạnh tới mức giống như tới từ địa ngục băng giá, khiến người ta nghe mà cả người run rẩy.

Nhưng Kiều Phàm lại không hề thay đổi, không sợ hãi mà nhìn thẳng Đường Hạo Tuấn: “Chuyện trước đây, quả thật là lỗi của tôi, tôi cũng đã suy nghĩ lại rồi, cho nên lần này tôi tới, thay vì nói là vì Tống Vy, không bằng nói là để chuộc lại lỗi lầm mà tôi đã làm.”

“Mong là như vậy.” Đường Hạo Tuấn hừ lạnh một tiếng, sau đó đẩy mạnh anh ta ra.

Kiều Phàm bị Đường Hạo Tuấn đẩy cho loạng choạng, lùi lại hai bước, nếu không phải anh ta kịp thời nắm lấy can lan cầu thang, anh ta suýt nữa thì ngã rồi.

Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhìn anh ta, sau đó không thèm để ý anh ta nữa, thu hồi ánh mắt đi lên tầng 3.

Tầng trên là phòng của anh và Tống Vy, những người khác không được sự cho phép thì không thể lên.

Kiều Phàm đứng ở đó, nhìn bóng lưng của Đường Hạo Tuấn, cho tới khi không nhìn thấy nữa mới lắc đầu cười đầy ý vị: “Thật là đáng sợ, Đường Hạo Tuấn.”

Dứt lời, anh ta không ở lại đó nữa, xoay người đi xuống tầng.

Tống Vy ngồi ở trong phòng khách, trong lòng ôm một đứa trẻ sơ sinh, một người phụ nữ mập mạp đang cung kính đứng ở phía sau cô, cũng cúi đầu nhìn đứa trẻ trong lòng cô, trong tay cầm một cái trống lắc, thỉnh thoảng lắc hai cái.

Đứa trẻ trong lòng Tống Vy nghe thấy tiếng trống lắc, đôi mắt to đen láy nhìn, sau đó há cái miệng nhỏ, phát ra tiếng a a đầy đáng yêu, giống như đang nói chuyện.

Chị Trương thấy vậy, cười nói: “Bà chủ cô nhìn, cậu chủ nhỏ An An muốn nói chuyện rồi.”

“Phải.” Tống Vy nhìn con trai nhỏ trong lòng, trên mặt là nụ cười đong đầy tình mẹ.

Cô dùng khăn lau miếng dãi chảy ra từ khóe miệng của An An, sau đó đung đưa nhẹ An An, dịu dàng nói: “Bảo bối, con có phải muốn gọi mẹ không? Nào, mẹ dạy con gọi, mẹ!”

“Bà chủ, cậu chủ nhỏ An An còn nhỏ, không học được.” Chị Trương cười nói.

Tống Vy quay đầu mỉm cười với chị ta: “Tôi biết, tôi không phải là dỗ trẻ con sao, tôi cũng biết An An cách lúc biết nói còn sớm, ít nhất phải sau 1 tuổi, hơn nữa bác sĩ đã nói, do An An là sinh non, thanh quản phát triển hơi chậm, sợ rằng sau 1 tuổi cũng chưa chắc biết nói chuyện.”

“Không sao đâu bà chủ, bác sĩ nói cậu chủ nhỏ An An chỉ là biết nói muộn, đâu phải không thể nói chuyện, từ từ là được.” Chị Trương an ủi.

Tống Vy ừ một tiếng: “Chị nói cũng đúng.”

Cô cúi đầu xuống, lại mỉm cười bắt đầu trêu chọc cậu bé trong lòng.

“Nói ra thì, An An lười hơn nhiều so với anh trai và chị gái của nó.” Tống Vy sờ nhẹ gương mặt nhỏ của An An, lại nói.

Chị Trương nghi hoặc hỏi: “Sao lại nói vậy bà chủ?”

Tống Vy vỗ nhẹ lưng của An An: “Hải Dương và Dĩnh Nhi lúc nhỏ, là hoạt bát hiếu động có tiếng, khi lớn bằng An An, ở trong tã, rõ ràng không thể ngồi dậy, thậm chí không thể lật người, nhưng đôi tay đôi chân nhỏ đó lại không ngừng cử động qua lại, làm cái tã vừa quấn xong thì trở nên rất loạn, chỉnh lại cho chúng, xoay đi thì lại loạn lên, lúc đó làm tôi rất mệt.”

Nói đến đây, cô không nhịn được mà mỉm cười, trong mắt cũng vụt qua một tia hoài niệm.

Ký ức vẫn còn đó, nhưng người trong ký ức lại không còn.

Chị Trương không biết Tống Vy đang nghĩ gì, chỉ nghe lời kể của cô, cũng bịt miệng cười: “Vậy cậu chủ Hải Dương và cô chủ Dĩnh Nhi quả thật hoạt bát hơn cậu chủ An An nhiều.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK