Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1084

Đường Hạo Tuấn nói cảm ơn. Sau khi cúp điện thoại, trong mắt tràn ngập vẻ lạnh lẽo.

Lâm Giai Nhi, cô đúng là muốn tìm đường chết một đi không trở về mà!

Ở nước ngoài, Hạ Bảo Châu vừa đặt di động xuống, quay lại bên cạnh Tống Vy chuẩn bị dìu cô ra xe đậu ở phía ngoài hội quán, đưa cô trở về biệt thự.

Nhưng vừa đưa Tống Vy ra xe, cô đã tỉnh lại.

“Ra sân bay!” Toàn thân Tống Vy run rẩy nói.

Hạ Bảo Châu nhíu mày: “Vy Vy, cậu muốn về nước sao?”

“Đúng, tớ muốn về thăm Dĩnh Nhi.” Hốc mắt Tống Vy đỏ hoe.

Lúc nghe điện thoại, cô còn chưa kịp hỏi tình trạng Dĩnh Nhi hiện giờ thế nào thì đã ngất đi.

Cho nên cô nhất định phải về nước thăm con bé thì mới yên lòng.

“Nhưng còn cuộc thi thì sao?” Hạ Bảo Châu hỏi.

Tống Vy siết chặt lòng bàn tay: “Với tớ mà nói, không có cuộc thi nào quan trọng hơn con của tớ cả. Bảo Châu à, tớ là một người mẹ, cậu hiểu không?”

Hạ Bảo Châu bình tĩnh nhìn cô một lúc rồi cười gật đầu: “Tớ hiểu. Được rồi. Tớ đưa cậu ra sân bay. Sau mỗi vòng thi đấu sẽ có thời gian nghỉ ngơi ba ngày, cùng lắm thì ba ngày sau cậu trở lại là được. Ngồi vững nhé, tớ lái xe đây.”

Tống Vy gật đầu, tinh thần không tốt lắm, cô nắm chặt dây an toàn trên người, ánh mắt thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, cực kỳ lo lắng cho hai đứa con.

Hai giờ sau, lúc Hạ Bảo Châu nhìn thấy Tống Vy bước vào cửa soát vé, như chợt nhớ ra điều gì đó, cô ấy vỗ trán.

“Chết rồi, mình quên nói với tổng giám đốc Đường là Vy Vy đã tỉnh lại, nhưng chắc không sao đâu…” Hạ Bảo Châu lẩm bẩm.

Vy Vy về nước, tổng giám đốc Đường gặp được cô, nói không chừng còn cảm thấy vui mừng nữa kìa.

Được rồi, cứ vậy đi.

Hạ Bảo Châu vò đầu, quay người rời khỏi sân bay.

Ở bên kia, Tống Vy đã lên máy bay chuẩn bị về nước.

Khoảng bảy tám tiếng sau, cuối cùng máy bay cũng đáp tới sân bay quốc tế thành phố Giang.

Cô ra khỏi sân bay là lập tức bắt taxi. Trên đường đi, cô bấm điện thoại gọi cho Đường Hạo Tuấn.

Lúc này trong nước là tám giờ sáng, Đường Hạo Tuấn đã thức dậy.

Anh liếc nhìn cô nhóc nằm trên giường bệnh trước, cô bé vẫn đang mê man, thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng.

Sau đấy anh lại nhìn Tống Hải Dương nằm trên ghế sô pha ngủ say sưa, còn dì Vương thì đang bên cạnh trông thằng bé.

Điện thoại của Đường Hạo Tuấn bỗng đổ chuông.

Dì Vương giật mình thức dậy: “Cậu chủ dậy rồi à.”

Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: “Ừ.”

“Vậy tôi đi mua đồ ăn sáng.” Dì Vương nói xong bèn đứng dậy sửa sang quần áo rồi đi ra ngoài.

Lúc này Đường Hạo Tuấn mới lấy điện thoại ra, trông thấy người gọi là Tống Vy thì vội vàng nghe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK