Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1182

Còn về phía Lâm Quốc Thần, Trình Hiệp cũng đưa tới trại giam.

Nhưng hình phạt của Lâm Quốc Thần không nặng như Tô Thu. Lâm Quốc Thần không giết Lưu Mộng, cũng không trực tiếp hạ độc Tống Huy Khanh, tất cả đều là do Tô Thu làm, ông ta chỉ đưa ra chủ ý thôi.

Thế nên nói cho cùng, Lâm Quốc Thần cùng lắm chịu tội xúi giục, bị phán nhiều nhất ba năm, dù sao thì đúng là Lâm Quốc Thần không nhúng tay vào.

Mà Tống Vy cũng không để ý tới Lâm Quốc Thần, dù sao thì Lâm Quốc Thần cũng không có thù hận gì với cô, để Lâm Quốc Thần ngồi tù ba năm là được.

“Ông xã, em muốn gặp Tô Thu.” Nhìn Tô Thu đã đeo còng tay còng chân, đi từ phòng thẩm vấn ra, chuẩn bị tới ngục giam trọng hình, Tống Vy liền nói với người đàn ông bên cạnh.

Người đàn ông gật đầu: “Được, anh ở đây đợi em.”

Tô Thu đã bị còng, bên cạnh còn có hai cảnh sát nữ, anh cũng không lo Tô Thu có thể làm gì cô.

Tống Vy khẽ cười, đi về phía Tô Thu.

Tô Thu đang bị hai nữa cảnh sát áp giải, chuẩn bị lên xe cảnh sát.

Tống Vy vội cất tiếng gọi bà ta: “Tô Thu!”

Nghe thấy giọng cô, thân hình Tô Thu chợt khựng lại, xoay người, khuôn mặt nhăn nhó đầy căm hận, trong mắt thì lại càng tàn độc: “Là mày!”

“Là tôi.” Tống Vy đứng ở đối diện cách bà ta hai ba mét, mỉm cười gật đầu.

Tô Thu nhìn nụ cười trên mặt Tống Vy, cứ như chịu kích thích gì đó, bà ta lập tức giương nanh múa vuốt muốn nhào tới, xé rách mặt Tống Vy.

Nhưng vừa cử động đã bị hai cảnh sát nữ giữ chặt lại.

Một nữ cảnh sát trong đó thẳng tay dùng gậy cảnh sát gõ lên người bà ta, nhắc nhở bà ta bình tĩnh lại.

Tô Thu đau đến nỗi không dám làm càn nữa, chỉ dám trừng hai mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tống Vy, như thể muốn chọc thủng người Tống Vy.

“Chính mày, nếu không phải mày dẫn theo cảnh sát tới thì tao cũng sẽ không bị bắt!” Khóe mắt Tô Thu như muốn nứt toác ra.

Tất cả là tại con Tống Vy khốn kiếp này hại.

Nếu con khốn này không dẫn cảnh sát tới, cảnh sát sẽ không nhìn thấy bà ta xuống tay với Tống Huy Khanh, sau đó bắt tại trận.

Đều tại Tống Vy, là Tống Vy hại bà ta! Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Bà nói không sai, là tôi dẫn người tới, nhưng không phải tôi muốn dẫn, mà là hôm qua Tống Huy Khanh bảo tôi hôm nay dẫn người tới.” Nụ cười trên mặt Tống Vy vẫn không thay đổi.

“Không thể nào.” Tô Thu phản bác theo bản năng.

Tống Vy vuốt tóc: “Sao lại không thể? Bà đừng quên, hôm qua Tống Huy Khanh liên lạc với bà, muốn bà hôm nay tới gặp ông ta, mà ngay hôm trước bà gọi điện thoại cho Lâm Quốc Thần, bại lộ chuyện bà cặp kè với Lâm Quốc Thần. Thế nên bà nghĩ xem, vì sao Tống Huy Khanh không chất vấn bà về chuyện hôm đó mà hôm qua lại gọi điện thoại cho bà để bà tới gặp ông ta chứ.”

Rất rõ ràng, Tống Huy Khanh đang tính kế Tô Thu, muốn Tô Thu bị bắt.

Tô Thu không hề ngốc, bị Tống Vy nói tới vậy, lập tức hiểu ra, hét chói tai như phát điên: “A a a! Tống Huy Khanh, ông gài bẫy tôi!”

Đúng vậy, hôm trước Tống Huy Khanh đã phát hiện ra chuyện của bà ta và Lâm Quốc Thần, nhưng lúc đó Tống Huy Khanh lại không chất vấn bà ta vì sao lại phản bội ông ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK