Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1332

“Anh biết rồi, anh đã bảo người đưa qua rồi, đây là bản lưu lại.” Đường Hạo Tuấn cầm lấy tập tài liệu trong tay cô, đặt lên bàn trà nói.

Tống Vy thở dài một hơi, muốn nói điều gì đó, điện thoại của Đường Hạo Tuấn lại vang lên.

Anh lấy điện thoại ra xem, là quản lý của tập đoàn gọi đến.

“Anh đi nhận điện thoại.” Đường Hạo Tuấn đứng lên.

Tống Vy gật đầu, ừ một tiếng: “Đi đi.”

Anh đi ra ngoài ban công.

Lúc này, có người gõ cửa phòng nghỉ.

Tống Hải Dương từ trên sofa nhảy xuống: “Mẹ, con đi mở cửa.”

Ở bên ngoài cửa có vệ sĩ, người đến có thể thuận lợi đột phá được vòng vây vệ sĩ để gõ cửa, chắc chắn là người mình.

Nên Tống Vy cũng rất yên tâm gật đầu, để cậu bé đi.

Rất nhanh, Trần Châu Ánh dắt tay Tống Hải Dương đi vào.

“Vy Vy, chuyện lúc nãy ở trên sàn chữ T, thầy của tôi cũng biết rồi, bây giờ đã đi tìm thầy của Anna tính sổ rồi.” Trần Châu Ánh khuôn mặt hưng phấn nói.

Tống Vy bảo cô ấy chọn một vị trí rồi ngồi xuống: “Xem ra thầy của cô rất yêu thương cô.”

“Đương nhiên rồi, tôi là đồ đệ nữ duy nhất của thầy, tôi bị ức hiếp, thầy tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy, đúng lúc ông ấy và thầy của Anna cũng có chút mâu thuẫn, bây giờ đúng lúc có lý do đi tìm thầy của Anna gây phiền phức.” Trần Châu Ánh cười nói.

Sau đó, cô nhìn thấy tài liệu đã được mở ra đặt ở trên bàn, mắt sáng lên: “Có kết quả giám định rồi?”

“Đúng vậy.” Tống Vy gật đầu.

Trần Châu Ánh đưa tay ra cầm tập tài liệu lên, sau khi xem xong, đập tay xuống bàn trà: “Mẹ nó, lại có thể nham hiểm như vậy, loại bột thuốc nguy hiểm như thế này mà cũng dùng, may là Bảo Châu không sao, nếu không chúng ta…”

“Đúng vậy, nếu không trong lòng chúng ta không thể vượt qua được cánh cửa này.” Tống Vy thở dài trả lời.

Đường Hạo Tuấn quay trở lại, sắc mặt không được tốt lắm.

Tống Vy nhìn anh, vùng giữa lông mày có chút lo lắng: “Hạo Tuấn, sao vậy?”

“Dì Vương nhập viện rồi.” Đường Hạo Tuấn trầm giọng trả lời.

Trần Châu Ánh không biết dì Vương là ai, nên cũng không nói chen vào.

Tống Vy đứng dậy đột ngột: “Cái gì? Dì Vương nhập viện.”

Hai đứa bé cũng căng thẳng, lo lắng: “Ba, bà Vương không sao chứ?”

Đường Hạo Tuấn khẽ lắc đầu: “Không sao, đã thoát khỏi nguy hiểm rồi.”

“Thoát khỏi nguy hiểm, nói như vậy, tình hình của dì Vương rất nghiêm trọng?” Tống Vy nắm chặt tay lại: “Hạo Tuấn, rốt cuộc dì Vương bị sao vậy, là bị bệnh, hay là…”

Sắc mặt Đường Hạo Tuấn đột nhiên trở nên trở nên u ám, trong mắt tràn đầy sự lạnh lùng khiến người khác run sợ: “Dì Vương bị người khác đẩy từ trên cầu thang xuống, bị thương nặng nhập viện.”

“Cái gì?” Mắt Tống Vy trừng lớn: “Sao có thể như vậy được?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK