Tên nhóc kia thút tha thút thít, lời còn chưa nói xong, hộ lý đứng bên ngoài xe liên tục cúi đầu, mở miệng trước nói: “Xin lỗi cô Tống, là lỗi của tôi, là móc khóa trên quần áo của tôi, mắc vào tóc của Hải Dương.”
“Tóc?” Tống Vy vuốt đỉnh đầu Tống Hải Dương, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy trên móc khóa của trang phục hộ lý có mấy sợi tóc ngắn.
Hộ lý lại xin lỗi một hồi: “Thật xin lỗi cô Tống, tôi cũng không cố ý, tôi…”
“Thôi bỏ đi!” Tống Vy miễn cưỡng giật giật khóe miệng cắt ngang cô ta: “Tôi tin tưởng cô không cố ý.”
Cái dây kéo kia dày đặc, đừng nói tóc, lông tơ nhỏ cũng rất dễ mắc vào.
Xem ra, đây thật sự là chuyện ngoài ý muốn.
Hộ lý vô cùng vui mừng, chắp tay trước ngực thở dài: “Cảm ơn cô Tống.”
“Không sao, cô quay về đi, chúng tôi cũng nên đi rồi.” Tống Vy vỗ vỗ bả vai tên nhóc kia, ý bảo cậu bé ngồi vào trong một chút.
Tên nhóc kia dịch mông, ngồi vào bên kia.
Tống Vy đi qua đóng lại cốp sau, rồi mới lên xe, báo địa chỉ với lái xe.
Xe taxi đi xe, hộ lý đưa tay lau thái dương đổ mồ hôi, sau đó cúi đầu cẩn cẩn thận thận lấy tóc trên móc khóa xuống, sau đó lấy ra một túi nhỏ từ trong túi ra, cho tóc vào.
Làm xong những chuyện này, một người đàn ông ăn mặc kiểu vệ sĩ lái xe dừng trước mặt cô ta.
Cửa sổ xe hạ xuống, vệ sĩ quay đầu, đeo kính đen mặt không biểu tình hỏi: “Tóc đâu?”
“Ở đây.” Hộ lý đưa túi zip đến.
Vệ sĩ đưa tay nhận lấy, ánh mắt sau kính mắt hiện lên một tia sáng, lập tức kéo cửa xe lên.
Nửa tiếng sau, vệ sĩ đi đến bệnh viện Mạnh Ngọc.
Mạnh Ngọc đã sớm đợi trong phòng khám, trong phòng khám trừ anh ra ra, Đường Hạo Tuấn và Lâm Giai Nhi cũng có mặt.
“Tóc!” Thấy vệ sĩ đi vào, Mạnh Ngọc trực tiếp đứng dậy.
Vệ sĩ liếc nhìn Đường Hạo Tuấn, lúc Đường Hạo Tuấn gật đầu, đưa tóc đến.
Mạnh Ngọc cầm tóc, đưa lên trước mắt nhìn nhìn, bước nhanh đến trước tủ cất giữ, lấy mẫu máu của Đường Hạo Tuấn ra.
“Được rồi, tôi không ở với hai người nữa, tôi đi làm giám định đi.” Mạnh Ngọc đẩy kính mắt, ra khỏi phòng.
Lâm Giai Nhi nhìn bóng lưng của anh ta, khóe miệng không có dấu vết cong một cái, nhưng rất nhanh lại tự nhiên, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Hạo Tuấn, Ngọc anh ấy muốn làm giám định DNA cho ai vậy?” Lâm Giai Nhi ngồi bên cạnh Đường Hạo Tuấn, để tay lên cánh tay Đường Hạo Tuấn, ngón cái như có như không vuốt ve chỗ anh bị rút máu, giọng nói mềm mại hỏi.
“Không biết.” Đường Hạo Tuấn lấy tay ra khỏi tay của cô ra đứng lên, chỉnh sửa lại ống tay áo, nhàn nhạt nói sang chuyện khác: “Em không lâu nữa có thể xuất viện rồi, muốn quà gì?” Biết Đường Hạo Tuấn không muốn trả lời, đáy mắt Lâm Giai Nhi lành lạnh, trên mặt vẫn là nụ cười như cũ: “Em muốn Piano, anh cũng biết, mười năm trước lúc không bị tai nạn, em đã từng đoạt giải quán quân Piano thanh thiếu niên quốc tế, bây giờ em muốn lần nữa luyện lại Piano.” “Được.” Đường Hạo Tuấn gật đầu đồng ý với cô ta: “Anh sẽ bảo Trình Hiệp ra nước ngoài mua một cây piano cho em.” “Cảm ơn anh Hạo Tuấn.” Lâm Giai Nhi vui vẻ, đứng dậy ôm anh từ đằng sau, kề mặt vào lưng anh, nhắm mắt lại trên mặt lộ ra vẻ không muốn xa rời.
Đường Hạo Tuấn không ngờ cô ta lại đột nhiên ôm mình, thân hình có chút cứng ngắc, có chút không quen, nhưng cũng không đẩy cô ta ra.
Cho đến mấy phút sau, Lâm Giai Nhi chủ động thả anh ra, thân hình Đường Hạo Tuấn mới thả lỏng ra.
Lúc này, tiếng đập cửa vang lên.
Đường Hạo Tuấn và Lâm Giai Nhi cùng nhìn về phía cửa.
Y tá ôm một kẹp bệnh án đứng bên ngoài cửa, mỉm cười với hai người: “Đường tổng, cô Lâm đến lúc kiểm tra rồi.”
“Đi thôi.” Đường Hạo Tuấn gật gật đầu với Lâm Giai Nhi.
Danh Sách Chương: