Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 2003

Cười khổ một tiếng, khi Giang Hạ đương muốn mở lời, ba Giang đột nhiên nắm chặt nắm đấm, đấm một phát lên thành giường bệnh của Kiều Phàm.

Một tiếng va đập lớn khiến tất cả mọi người có mặt ở đó giật bắn người.

Giang Hạ nhìn thành giường đang rung lắc, rồi lại nhìn những giọt máu trên tay ba mình, sắc mặt cô thay đổi: “Ba, ba chảy máu rồi kìa!”

Cô không hề nghĩ rằng, ba vì lời nói của Kiều Phàm mà giận dữ đến thế, tức giận đến nỗi đấm vào thứ đồ vật cứng như đá thế kia khiến da bị rách.

Trong phút chốc, Giang Hạ sốt ruột vô cùng, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Cô lập tức lấy vài tờ giấy ngay đầu giường Kiều Phàm, sau đó đưa lên tay ba mình, đè ngay lên vết thương.

Thế nhưng không có tác dụng gì, vết rách ở tay ba quá nặng, cho dù Giang Hạ có đè thế nào, có cố cầm máu ra sao thì những tờ giấy ấy vẫn không tài nào cầm được máu, cả tờ giấy rất nhanh đều đã nhuốm đầy máu tươi.

Giang Hạ sốt ruột khóc nấc lên thành tiếng: “Ba, để con gọi bác sĩ đến băng bó cho ba, ba chờ con nhé.”

Cô vứt đống giấy đang cầm trên tay đi rồi đến phòng bệnh gọi người đến.

Bởi do quá vội vàng mà cô đã quên, trong phòng bệnh có nút cấp cứu khẩn cấp, chỉ cần nhấn nút đó thì bác sĩ sẽ đến.

Thế nhưng ba Giang nghĩ rằng, tay của mình chẳng qua là bị rách da, vốn không phải chuyện gì to tát, lúc ông định gọi Giang Hạ lại thì Kiều Phàm, người đang nằm trên giường bệnh bỗng lên tiếng: “Thông thường trong phòng bệnh đều có hộp sơ cứu, vết thương nhỏ như thế không cần gọi bác sĩ, tự mình bôi thuốc băng bó lại là được.”

Nghe đến ba chữ hộp sơ cứu, Giang Hạ bỗng dừng chân, quay người lại, ánh mắt đầy kích động nhìn anh: “Có hộp sơ cứu thật à?”

“Thông thường đều để ở trong tủ đầu giường, cô tự kiếm đi.” Kiều Phàm lạnh nhạt đáp lại.

Ba Giang trừng mắt giận dữ nhìn anh ta: “Tên khốn nhà cậu, bớt lừa con gái tôi lại đi, cậu tưởng rằng chúng tôi sẽ tin cậu sao? Khi nãy nếu như không phải tôi tự nhủ cậu là bệnh nhân thì với cái đề nghị mà cậu yêu cầu Giang Hạ bỏ đứa con ấy, tôi đã trực tiếp giết chết cậu rồi, Kiều Phàm, cậu có còn là con người không hả?”

Ba Giang hai mắt đỏ rực: “Tôi biết cậu không yêu Giang hạ, không thích Giang Hạ, tôi cũng không yêu cầu cậu đón nhận Giang Hạ, càng không yêu cầu cậu đón nhận đứa con trong bụng con bé, chúng tôi đều đã nói rồi, cậu có thể không nhận đứa con trong bụng con bé, chúng tôi không cần cầu chi trả bất cứ khoản tiền nuôi dưỡng nào, thậm chí có thể coi như đứa trẻ ấy không tồn tại, đứa trẻ ấy sẽ không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cậu, tại sao ngay cả việc này mà cậu cũng không chấp nhận chứ? Con người cậu lòng lang dạ sói đến như thế sao?”

Kiều Phàm nhìn xuống không nói gì.

Lòng lang dạ sói?

Nếu anh thật sự là kẻ lòng lang dạ sói như thế thì chỉ cần dựa vào nỗi hận của anh đối với nhà họ Giang thôi, bọn họ sẽ không thể sống được cho tới tận hôm nay.

Ngay cả đứa con trong bụng Giang Hạ cũng đã sớm biến mất rồi.

Ngày trước ở thành phố Giang, anh từng đưa Giang Hạ đi phá thai, nhưng cuối cùng vẫn không phá được, anh cũng không tiếp tục đưa cô đi phá nữa.

Vậy nên nếu anh thật sự độc ác, cho dù Giang Hạ có ra sao thì đứa trẻ đó, tuyệt đối không thể giữ lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK