Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 610

Lúc cô xuống xe, đột nhiên anh gọi cô lại: “Chờ một chút.”

“Sao vậy?” Tống Vy khom người, nhìn anh qua ô cửa sổ bên ghế phó lái.

Đường Hạo Tuấn gõ nhẹ ngón tay trên vô lăng: “Có chuyện này anh muốn nói với em.”

“Ừm, anh nói đi.” Tống Vy khẽ gật đầu, đợi anh lên tiếng.

Đường Hạo Tuấn nói, đôi môi mỏng hơi hé ra: “Là như vậy, tuần sau Giai Nhi được ra viện.”

Nghe vậy, đôi mắt Tống Vy thoáng dao động, trong lòng có một suy đoán không hay: “Sau đó thì sao? Không phải cô ta sẽ ở chỗ của chúng ta đấy chứ?”

Tay Đường Hạo Tuấn miết vào vô lăng, cuối cùng anh gật đầu: “Đúng vậy. Năm ấy nhà họ Lâm phá sản, toàn bộ bất động sản đều bị tịch thu, cô ấy không còn đứng tên căn nhà nào nữa.”

“Là vậy à?” Tống Vy nhìn xuống, cô im lặng vài giây rồi nói: “Nhất định phải ở chỗ của chúng ta sao? Không thể cho cô ta một căn nhà rồi thuê một người giúp việc ư?”

Hỏi xong câu này, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông.

Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mím lại: “Lúc trước anh đã đồng ý với cô ấy rồi, hơn nữa để cô ấy sống một mình ở bên ngoài anh cũng không yên tâm.”

“Thế à?” Tống Vy rút bàn tay đang để trên cửa xe lại: “Nếu anh đã đồng ý rồi thì tùy anh, dù sao biệt thự cũng là của anh mà.”

Nói xong, cô xoay người định đi.

Đường Hạo Tuấn biết là tâm trạng cô không tốt, cũng không hề chào đón Lâm Giai Nhi, vì dù sao thì cách đây không lâu, Lâm Giai Nhi cũng đã hại cô.

Đường Hạo Tuấn hạ cửa kính xe xuống, anh đợi Tống Vy đi qua đầu xe, đi sang phía anh thì mới nói to: “Đến khi sức khỏe Giai Nhi bình phục hẳn, anh sẽ bảo cô ấy chuyển ra ngoài.”

Bước chân Tống Vy dừng lại, cô không nói gì, bước nhanh vào trong tòa nhà.

Đôi mắt Đường Hạo Tuấn trầm xuống, anh nhìn về phía cô vừa đi khỏi, trong lòng bắt đầu suy nghĩ, không biết việc để Lâm Giai Nhi vào sống trong biệt thự của mình có phải là một sai lầm hay không.

Nhưng cho dù có sai thì cũng đã muộn, anh đã đồng ý với Lâm Giai Nhi rồi.

Anh chỉ có thể hy vọng Giai Nhi có thể chung sống hòa bình với Tống Vy.

Nếu như họ thật sự không thể sống được với nhau, anh sẽ lại nghĩ cách tách họ ra vậy.

Nghĩ đến đây, Đường Hạo Tuấn đóng cửa sổ xe lại, lái xe rời khỏi đó.

Sau khi lên đến văn phòng của mình, cô bỏ túi xuống, đi ra ban công nhìn xuống dưới, không còn bóng dáng của chiếc xe Bentley bên lề đường nữa, đôi môi đỏ tươi của cô hơi mím lại.

Cô thật sự không biết Đường Hạo Tuấn suy nghĩ thế nào mà lại cho Lâm Giai Nhi vào sống trong biệt thự.

Chẳng lẽ anh không biết giữa cô và Lâm Giai Nhi có mâu thuẫn sao? Có người phụ nữ nào lại muốn sống chung một mái nhà với tình địch của mình chứ?

Ngoài chuyện đó ra, mấy ngày hôm nay, cô cũng có vài chuyện khó chịu với Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn thường xuyên ra vào bệnh viện, đã thế còn đi rất lâu, không biết có phải anh đi thăm Lâm Giai Nhi không.

Nghĩ đến đây, bàn tay đang đặt trên lan can của Tống Vy bỗng nhiên siết chặt lại.

“Vy Vy.” Đúng lúc đó, tiếng của Giang Hạ vang lên phía sau.

Tống Vy hít sâu vào một hơi, điều chỉnh tâm trạng của mình, mỉm cười quay đầu lại: “Sao vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK