Nhìn thấy Tống Vy, hộ lý còn có chút kinh ngạc: “Cô Tống.”
“Chị Trần, mấy ngày nay vất vả rồi.” Tống Vy mỉm cười gật đầu với cô ấy.
Hộ lý khoác khoác tay: “Không có không có, cô Tống ăn cơm chưa?”
“Tôi ăn trên máy bay rồi.” Tống Vy buông khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Hải Dương ra trả lời.
Tống Hải Dương vừa được tự do, lập tức chui vào ổ chăn.
Hộ lý để cái bàn trên giường cậu bé xuống, sau đó lấy bữa sáng từ trong bình giữ nhiệt ra bày lên, để cho cậu bé ăn.
Tống Hải Dương sau khi cầm lấy thìa thì ngoan ngoãn bắt đầu ăn, một chút cũng không làm cho người khác phải lo lắng.
Tống Vy ngồi bên cạnh, ánh mắt cưng chiều nhìn cậu bé ăn, thỉnh thoảng lại dùng khăn giấy lau dầu trên miệng cho cậu bé.
“Cô Tống, uống nước.” Hộ lý rót cho Tống Vy ly nước.
Tống Vy buông khăn tay ra nhận ly nước: “Cảm ơn chị Trần.”
“Không cần cám ơn.” Hộ lý cười một cái, sau đó nói: “Cô Tống, vừa rồi lúc tôi quay về, gặp bác sĩ trưởng của Hải Dương, bác sĩ nói Hải Dương có thể xuất viện, tôi vốn định đợi bà Lưu đến để nói cho bà lưu, bây giờ cô đã quay về, tôi nói cho cô vậy.”
“Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ đi làm thủ tục xuất viện cho Hải Dương.” Tống Vy để ly nước sang một bên.
Tống Hải Dương nghe thấy mình có thể xuất viện, vui vẻ vỗ vỗ bàn: “Thật tốt quá, cuối cùng cũng có thể về nhà.”
Tống Vy biết tên nhóc kia ngốc ở bệnh viện chán, đưa tay chà chà mũi của cậu bé, cầm bệnh án của cậu bé ra ngoài.
Sau khi hoàn thành thủ tục xuất hiện, Tống Vy nhìn đồng hồ, chuẩn bị quay về phòng bệnh.
Lúc cô đi vào thang máy, trong tháng máy có một người mặc áo khoác trắng, chạm mặt với cô.
Tống Vy không đề phòng, bị đụng lùi về sau mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững, các loại giấy tờ biên lai rơi đầy đất.
Người nọ cũng không tốt hơn bao nhiêu, cũng bị đụng lùi về sau hai bước, kính mắt cũng rớt xuống đất.
Người nọ vội vàng xoay người nhặt mắt kính lên, tùy ý lau lau rồi đeo lên, sau đó cúi người nói xin lỗi với Tống Vy: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, cô không sao chứ?”
Tống Vy đang ngồi xổm trên đất nhặt biên lai, nghe giọng nói quen thuộc, nhịn không được ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt lộ ra sự kinh ngạc: “Bác sĩ Mạnh??”
Mạnh Ngọc cũng không ngờ người mình đụng phải lại là Tống Vy, đẩy kính mắt cười: “Là cô sao, thật trùng hợp.” “Đúng là trùng hợp, bác sĩ Mạnh sao lại ở đây?’ Tống Vy đứng lên, nhìn anh mặc áo blouse trăng của một bệnh viện khác, tò mò hỏi.
Mạnh Ngọc nâng trán: “Tôi đến đây hẹn trước giác mạc.” “Giác mạc?” Tống Vy trừng mắt nhìn.
Mạnh Ngọc buông tay: “Đúng thế, một người bệnh không nghe lời, chỉ muốn cấy ghép chính giác mạc cô ta tìm được, nhưng lại không chịu nói chủ nhân giác mạc là ai, không còn cách nào, tôi chỉ có thể hẹn trước giác mạc dự bị với bệnh viện khác, nếu như giác mạc cô ta nhìn trùng bị người khác dùng rồi, cô ta cũng có đường lui.” “Vậy cũng thật bốc đồng, cũng chỉ là một tấm màng trong mắt mà thôi, mỗi người đều giống nhau, người bệnh nhân kia của anh còn muốn bắt bẻ cái gì chứ?” Tống Vy nghịch nghịch tóc, có chút không hiểu được.
Mạnh Ngọc đau đầu thở dài: “Ai biết cô ta nghĩ thế nào, không nói đến cô ta, cô Tống sao lại ở đây?” “Con tôi ở bệnh viện này.” Tống Vy đưa hóa đơn trong tay lên trả lời.
Mạnh Ngọc vỗ trán một cái: “A, tôi nhớ rồi, tôi có nghe Trình Hiệp nói qua, con của cô gặp phải tai nạn giao thông, cậu bé không sao chứ?” “Không sao, đã có thể xuất viện.” Tống Vy lắc đầu.
Mạnh Ngọc cười lộ ra hàm răng trắng: “Vậy thì thật chúc mừng.”
“Cảm ơn.” Tống Vy cười đáp lại, nhận lời chúc của anh ta, rồi sau đó tạm biệt.
Cô vừa đi, Mạnh Ngọc thấy sau khi chỗ đứng lúc nãy của cô, bỏ sót một tờ biên lai.
“Cô Tống…” Mạnh Ngọc đưa tay, đang chuẩn bị gọi Tống Vy lại, đã thấy Tống Vy đi vào thang máy, cửa thang máy cũng đã đóng lại.
Không còn cách nào, Mạnh Ngọc đành phải cúi người, tự mình nhặt biên lai lên, nhìn qua, phát hiện là phiếu kiểm tra sức khỏe của Tống Hải Dương.
Xuất phát từ bệnh nghề nghiệp, anh ta nhìn không được nhìn qua kiểm tra sức khỏe một lần, lúc nhìn thấy mấy chữ nhóm máu, đồng tử đột nhiên co lại, không tin được hô lên: “Nhóm RH-?”
Danh Sách Chương: