Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 765

Tống Vy đi từ toilet ra, nhìn thấy Đường Hạo Tuấn đứng đối diện hai đứa trẻ, không ai nói gì, bầu không khí giữa mấy ba con vô cùng kỳ lạ.

“Mọi người sao thế? Sao lại đứng ở đây?” Tống Vy đi tới, xoa đầu hai đứa trẻ, dò hỏi.

Ánh mắt lạnh băng của Đường Hạo Tuấn nhìn cô một cái, xoay người đi tới nhà ăn.

Tống Vy bị cái liếc mắt của anh khiến cả người lạnh ngắt, cơ thể đều cứng lại.

Sau khi phản ứng lại, còn không dám tin.

Anh… vì sao anh lại nhìn cô với ánh mắt như vậy?

“Mẹ ơi.” Tống Vy đang ngẩn người, hai đứa trẻ kéo tay cô.

“Sao thế?” Tống Vy gắng gượng đè nén sự bất an trong lòng, mỉm cười với hai đứa trẻ.

“Mẹ ơi, tâm trạng ba không tốt sao? Vừa rồi bà không để ý tới con và anh. Dĩnh Nhi muốn ba bế mà ba lại tránh đi.” Tống Dĩnh Nhi chu môi, kể lại với giọng không vui.

Tống Hải Dương cũng gật đầu: “Đúng vậy ạ. Hơn nữa, thái độ của ba rất kỳ lạ, hình như ba hơi ghét con với Dĩnh Nhi.”

“Ghét các con?” Tống Vy giật mình, chuyện này thật sự khiến cô sợ ngây người.

Không ngờ Đường Hạo Tuấn lại chán ghét hai đứa trẻ?

Tại sao lại như vậy?

Nếu nói là do cô làm chuyện gì khiến anh không vui, anh giận cô là được rồi, sao lại có ý kiến với hai đứa trẻ chứ?

Nghĩ như vậy, trong lòng Tống Vy có chút không thoải mái, đồng thời loáng thoáng có cảm giác bất an đến lạ.

Cô xoa đầu hai đứa trẻ, gắng gượng nở nụ cười: “Không sao, có lẽ ba mệt quá nên mới không vui, không phải ghét các con đâu.”

“Thật vậy sao ạ?” Tống Dĩnh Nhi vui vẻ hỏi.

Tống Vy gật đầu, ừ một tiếng: “Đương nhiên rồi, ba thích Dĩnh Nhi như vậy, sao có thể chán ghét Dĩnh Nhi chứ.”

Tống Dĩnh Nhi cười hi hi.

Chỉ có Tống Hải Dương mím môi, không tin lời Tống Vy.

Cậu thật sự cảm thấy, ba không thích cậu và Dĩnh Nhi.

Tống Vy nhìn dáng vẻ nhíu mày của con trai, sao có thể không biết trong lòng cậu bé nghĩ gì.

Hải Dương thông minh từ nhỏ, đương nhiên cô không cho rằng cậu bé nhìn nhầm hay nói dối.

Vậy nên, có lẽ Đường Hạo Tuấn thật sự có thành kiến với hai đứa trẻ.

“Được rồi, ăn cơm đi đã.” Mỗi tay Tống Vy dắt một đứa trẻ, đi về phía nhà ăn.

Dù thế nào đi nữa, cô cũng sẽ hỏi Đường Hạo Tuấn rõ ràng, rốt cuộc anh đang tức giận cái gì.

Đi vào nhà ăn, Tống Vy đi vào thấy Lâm Giai Nhi đang nói chuyện với Đường Hạo Tuấn.

Cũng không biết hai người nói gì, Lâm Giai Nhi cười rất vui vẻ, vẻ âm trầm lạnh lẽo trên mặt Đường Hạo Tuấn cũng dịu xuống rất nhiều.

Đương nhiên đây không phải chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất là, không ngờ Lâm Giai Nhi lại ngồi ở chỗ của cô!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK