Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1831

“Ở sân bay có thể có chuyện gì chứ?” Tống Vy nhíu mày, có chút không hiểu mà nói.

Trần Châu Ánh xua tay: “Cái này thì tớ không biết, tớ chỉ đoán.”

Lời của cô ấy vừa dứt, mắt tùy ý quét qua thì nhìn thấy mấy bóng người xuất hiện ở lối ra, hai mắt lập tức sáng lên, kích động kéo tay áo của Tống Vy: “Vy Vy, sếp Đường bọn họ ra ngoài rồi.”

Tống Vy lúc này đang cúi đầu xem điện thoại, muốn gửi tin nhắn cho Đường Hạo Tuấn, hỏi anh đang ở đâu.

Kết quả chưa gõ xong chữ thì nghe thấy câu nói này của Trần Châu Ánh, lập tức tắt điện thoại ngẩng đầu lên, nhìn về lối ra.

Lần nhìn này, quả nhiên nhìn thấy Đường Hạo Tuấn dẫn hai đứa trẻ, ở dưới sự tháp tùng của Trình Hiệp và mấy vệ sĩ đi về phía bên này.

“Mẹ.” Hai đứa trẻ cũng nhìn thấy Tống Vy, vui mừng vội vẫy tay với Tống Vy.

“Ây!” Tống Vy đáp một tiếng, rảo bước chạy về phía lối ra.

Hai người thấy cô đi tới, cũng muốn chạy qua.

Tống Hải Dương rút tay ra khỏi tay của Đường Hạo Tuấn, cất đôi chân nhỏ chạy về phía Tống Vy.

Tống Dĩnh Nhi được Đường Hạo Tuấn bế một tay, thấy anh trai đi qua đó rồi, cũng vội muốn chạy qua, vội vàng vỗ vai của Đường Hạo Tuấn, thúc giục: “Ba, mau thả con xuống, con cũng muốn đi đón mẹ.”

Đường Hạo Tuấn thấy đứa trẻ gấp gáp như vậy, có chút buồn cười, nhưng vẫn khuỵu người xuống, để Tống Dĩnh Nhi xuống.

Chân của Tống Dĩnh Nhi vừa chạm đất thì lập tức chạy về phía Tống Vy.

Chắc là Tống Hải Dương có ý đợi cô bé, Tống Dĩnh Nhi rất nhanh đã đuổi kịp Tống Hải Dương.

Sau đó, hai đứa trẻ đồng loạt lao vào trong lòng Tống Vy.

Tống Vy khuỵu người xuống, ôm chặt hai đứa trẻ, đầu vùi vào trong vai của hai đứa trẻ, tay cũng sờ gáy của hai đứa trẻ: “Cục cưng, mẹ rất nhớ hai đứa.”

“Mẹ, bọn con cũng nhớ mẹ.” Hai đứa trẻ mỗi đứa nằm bò ở một bên vai nói.

Tống Vy khẽ mỉm cười: “Mẹ rất vui.”

“Bọn con cũng rất vui, cuối cùng lại nhìn thấy mẹ rồi.” Tống Hải Dương nói.

Tống Vy khẽ buông bọn trẻ ra: “Phải, mẹ cuối cùng cũng nhìn thấy hai đứa rồi, nào, để mẹ nhìn cho kỹ nào.”

Cô mỗi tay sờ mặt của một đứa trẻ, đánh giá cẩn thận.

Tuy chỉ xa hai đứa trẻ mấy ngày, nhưng Tống Vy cảm thấy đã rời xa rất lâu, lâu tới mức khiến cô không nhịn được mà nhìn cho kỹ, tình trạng cơ thể của hai đứa trẻ, xem béo hay gầy.

Bên này, cảnh tượng ba mẹ con chung đụng rất ấm áp.

Mà ở bên kia, người đàn ông nào đó nhìn mà chua loét trong lòng.

Bởi vì ba mẹ con này, hoàn toàn bỏ qua anh rồi.

“Khụ!” Đường Hạo Tuấn tì nắm đấm, ho một cái, hy vọng thu hút sự chú ý của ba mẹ con.

Tuy ba mẹ con đang xúm lại nói cái gì đó, rất nghiêm túc, một tiếng này của anh căn bản không thu hút được sự chú ý của ba mẹ con.

Lông mày của Đường Hạo Tuấn nhíu lại.

Là tiếng ho của anh quá bé sao?

Ở bên cạnh, Trần Châu Ánh và Trình Hiệp thấy cảnh này, đều không khỏi cảm thấy buồn cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK