Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 577

Tô Thu nhìn chằm chằm bóng lưng Tống Huy Khanh bằng ánh mắt hung ác, lạnh lùng lẩm bẩm: “Lão già chết tiệt, muốn bỏ tôi hả, cũng không nhìn xem tôi có muốn hầu hạ ông hay không. Cứ đợi đấy, đợi tôi chiếm đoạt hết toàn bộ tài sản của ông thì khỏi cần ông đuổi tôi, tôi sẽ đuổi ông trước, hừ!”

Lẩm bẩm xong, bà ta hít sâu một hơi, điều chỉnh lại trạng thái và biểu cảm rồi mới nhấc chân đi theo.

Phiên tòa thẩm vấn chính thức bắt đầu.

Nhưng chưa đầy hai tiếng đã kết thúc.

Đơn giản là trong phiên tòa thẩm vấn này, cho dù Tống Huy Khanh là bên nguyên cáo thì cũng không phải là bên chiếm ưu thế.

Dù gì đi nữa năm đó chính ông ta đã chủ động đề nghị ly hôn, đuổi Tống Kim ra khỏi nhà, bây giờ lại đòi quyền giám hộ của Tống Kim, vốn dĩ chuyện này đã vô lý rồi, cho nên tòa án quyết định sẽ phúc thẩm lần thứ hai.

Có điều, thời gian phúc thẩm lần thứ hai sẽ diễn ra vào ba ngày sau.

Bước ra khỏi tòa án, tâm trạng của Lưu Mộng vô cùng vui sướng, ngẩng đầu thật cao, lúc kéo Tống Vy đi ngang qua bên cạnh Tống Huy Khanh và Tô Thu còn hừ một tiếng về phía họ với điệu bộ vô cùng ngạo mạn.

Tống Huy Khanh tức giận tới mức hít thở dồn dập, ôm ngực trợn trắng mắt.

Trên xe, Lưu Mộng vỗ đùi cười phá lên, cười tới nỗi chảy nước mắt: “Con gái, con có thấy vẻ mặt của lão già kia lúc nãy không? Đúng là quá sung sướng mà! Ha ha ha… Thật sự chưa có lúc nào mẹ vui sướng như lúc này. Ông ta cho rằng ông ta là ai? Năm đó muốn ruồng bỏ chúng ta thì ruồng bỏ, bây giờ lại đòi tranh đoạt Tiểu Kim, hừ, không có cửa!”

Nói tới đây, tiếng cười của bà dần dừng lại, tiếng khóc trở nên to hơn.

Tống Vy đang lái xe nên không dám quay đầu nhìn, chỉ có thể quan tâm nhìn Lưu Mộng qua khóe mắt: “Mẹ, đừng khóc.”

“Mẹ không khóc, mẹ đang vui mà.” Lưu Mộng lấy khăn tay trong túi xách lau nước mắt rồi nói.

Tống Vy dở khóc dở cười: “Vâng vâng vâng, vậy mẹ khóc tiếp đi.”

Thế mà Lưu Mộng khóc tiếp thật, khóc một lát rồi cười một trận, một lúc lâu sau mới im lặng.

“Con gái, lát nữa con có bận không?” Lưu Mộng hỏi.

Tống Vy lắc đầu: “Không bận ạ.”

“Vậy thì đi uống rượu với mẹ đi. Hôm nay mẹ vui, muốn ăn mừng một chút.” Nói rồi, Lưu Mộng lấy di động ra tìm quán bar.

Tống Vy thậm chí còn không có cơ hội từ chối, đành phải bất đắc dĩ lái xe tới quán bar do bà cung cấp địa chỉ.

Có lẽ là muốn trút hết niềm vui sướng trong lòng nên Lưu Mộng uống rất nhiều rượu, cuối cùng say rượu ngã xuống ghế dài.

Tống Vy đặt ly nước trái cây xuống, nhìn mẹ mình nằm bò trên bàn, miệng còn liên tục lẩm bẩm Tống Huy Khanh đáng đời, trong lòng cô ngổn ngang cảm xúc.

Cô biết năm đó mẹ mình yêu Tống Huy Khanh thật lòng, cho nên sau khi bị ly hôn, bị ruồng bỏ mới căm hận ông ta đến thế. Cũng vì vậy nên hôm nay Tống Huy Khanh thua dưới tay bà, bà mới vui vẻ đến mức này, vui vẻ tới nỗi tự chuốc say bản thân.

Tống Vy đứng dậy, vén mái tóc của Lưu Mộng lên, chuẩn bị đỡ bà đứng dậy rời đi.

Đúng lúc này, di động trong túi xách của cô đổ chuông.

Không còn cách nào khác, Tống Vy đành phải thả cánh tay Lưu Mộng xuống rồi lấy điện thoại từ trong túi xách ra, thấy cái tên hiển thị trên màn hình, cô vội vàng bắt máy: “Alo, Hạo Tuấn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK