“Bé con, con thấy sao, có vui không?” Lưu Mộng nhận lấy điện thoại.
Tống Vy mở miệng nhưng không trả lời.
Vui thì chắc chắn có rồi, nhưng có vui thì làm được gì.
Đường Hạo Tuấn hủy hôn với Tống Huyền, tin rằng không lâu nữa có thể cô sẽ nhìn thấy tin anh đính hôn với Lâm Giai Nhi.
Nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của Tống Vy, không nói cũng không cười, Lưu Mộng cũng dập tắt nụ cười trên mặt, nhẹ nhàng đẩy đẩy cô: “Sao thế bé con?”
“Con không sao.” Tống Vy lắc đầu, nhấc chăn bước xuống giường: “Được rồi, tổng giám đốc Đưởng có hủy hôn hay không thì cũng là việc của anh ấy, không liên quan gì đến chúng ta, chúng ta đừng quan tâm nữa.”
Nghe vậy, Lưu Mộng nhìn cô chằm chằm: “Bé con, có phải con và Hạo Tuấn đã xảy ra chuyện gì không?”
Động tác thay quần áo của Tống Vy hơi dừng lại, sau đó lại tiếp tục, cô mỉm cười nói: “Tại sao mẹ lại nói như vậy?”
“Bởi vì trước kia mẹ đã mấy lần khuyên con buông bỏ Hạo Tuấn, tuy rằng ngoài mặt thì con đồng ý nhưng lại không để trong lòng.
Vừa rồi khi nhắc tới Hạo Tuấn, con lại có chút lảng tránh, cho nên…”
Lưu Mộng còn chưa nói xong thì đã bị tiếng chuông cửa đột ngột cắt ngang.
Tống Vy không muốn nói chuyện về Đường Hạo Tuấn với bà ta nữa, cho nên cô nhân cơ hội này đổi chủ đề: “Mẹ, con ra mở cửa đây!”
Nói xong, cô bước nhanh ra khỏi phòng.
Vẻ mặt trốn tránh của cô khiến Lưu Mộng càng chắc chắn giữa cô và Đường Hạo Tuấn đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng Lưu Mộng cũng không có ý định phải hỏi cho ra lẽ, bà ta thấy được Tống Vy không định nói.
“Thôi vậy, chuyện của bọn trẻ thì để bọn trẻ tự giải quyết vậy.” Lưu Mộng thở dài, mỉm cười đứng dậy ra khỏi phòng, vừa đi ra ngoài thì nghe thấy tiếng cãi vã ngoài hành lang.
Là Tống Huyền và Tô Thu! imgwebtruyen
chuyện này đều do Tống Vy gây ra!” Tô Thu nhăn mặt trợn mắt nhìn chằm chằm Tống Vy.
Tống Vy tức giận nhưng cũng mặc kệ bà ta, tầm mắt cô nhìn xuống xe lăn, Tống Huyền cũng tức giận không kém: “Cô cũng nghĩ như vậy hả?” Tống Huyền siết chặt tay không trả lời, coi như đã thừa nhận.
Tống Vy xoa xoa thái dương, mỉm cười nói: “Cũng đúng, nếu cô không nghĩ như vậy thì bây giờ cô cũng không tới đây tìm tôi.” “Thật buồn cười, Hạo Tuấn hủy hôn, các người không nhìn nhận lại bản thân mà cho rằng là do Vy Vy về nước nên mới thành ra như vậy.
Tôi chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ như các người.” Lưu Mộng tức giận đến phát run.
“Mẹ, bình tĩnh.” Tống Vy vỗ lưng bà ta, trấn an bà ta.
Tô Thu cười khẩy: “Rốt cuộc ai mới là người không biết xấu hổ, nếu không phải cô ta không biết xấu hổ dụ dỗ Hạo Tuấn thì tất cả chuyện này đều sẽ không xảy ra, Huyền Huyền vẫn là vợ chưa cưới của Hạo Tuấn.”
“Cô thật sự nghĩ như vậy sao?” Tống Vy nheo cặp mắt hoa đào, cười như không cười nhìn Tống Huyền.
Tống Huyền giật mình, mơ hồ có chút bất an: “Ý cô là gì?”
Tô Thu và Lưu Mộng cũng nhìn về Tống Vy.
“Bé con, có phải con biết chuyện gì mà chúng ta không biết không?” Lưu Mộng hỏi..
Danh Sách Chương: