Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1530

Từ đây có thể thấy, người giúp việc đã nghe vào lời của cô, sẽ mặc kệ Lâm Giai Nhi.

“Tốt quá rồi!” Hai tay Tống Vy nắm chặt lấy nhau, kích động cười.

May mắn lúc đầu cô nhìn xa trông rộng, đánh tiếng với người giúp việc trước.

Nếu không, Lâm Giai Nhi bây giờ đã biết điện thoại không có rồi.

Tống Vy nhìn điện thoại, môi đỏ mím chặt lại.

Bất kể thế nào, điện thoại này, cô không thể để người khác phát hiện hoặc cầm đi, đây là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô.

Bây giờ cô liền đợi, đợi Lâm Giai Nhi dừng lại, không làm loạn nữa, ngủ rồi, cô sẽ lén lẻn vào phòng Lâm Giai Nhi, dùng vân tay cô ta mở khóa.

Chỉ hi vọng Lâm Giai Nhi đừng cả đêm không ngủ, hoặc đừng khôi phục thị lực quá nhanh, nếu không cô sẽ phí công đợi.

Thế là Tống Vy cứ ngồi trên bậc cầu thang đợi, một tiếng trôi qua, hai tiếng trôi qua.

Có lẽ mệt rồi, Lâm Giai Nhi cuối cùng dừng lại, không nổi điên la hét đập đồ nữa.

Vậy tiếp đây, Lâm Giai Nhi hẳn sẽ ngủ đi.

Đợi chút nữa, đợi chút nữa là được…

Tống Vy thầm nói với mình như vậy, dù ngồi ở đây có lạnh, mông có đau, cô cũng phải đợi!

Cái đợi này, lại đợi ba tiếng đồng hồ.

Tống Vy liếc nhìn điện thoại, thời gian trên điện thoại hiển thị đã hai giờ sáng rồi.

Lâm Giai Nhi hẳn ngủ rồi đi?

Nghĩ vậy, Tống Vy quyết định xuống xem xem.

Cô đứng dậy, khẽ xoa mông vì ngồi quá lâu mà phát đau, sau đó lại cởi giày, đi chân trần xuống bậc thang lạnh lẽo.

Đến trước cửa phòng Lâm Giai Nhi, tim Tống Vy không ngừng nổi trống, sắp nhảy ra khỏi cổ họng, giống hệt lúc lấy điện thoại trước đó.

Hết cách rồi, chuyện lẻn vào phòng người khác, còn sợ bị người ta bắt được này, cô lần đầu tiên làm, không thể không căng thẳng không hoảng loạn.

“Không được, Tống Vy, mày không được hoảng, hoảng là hỏng chuyện!” Tống Vy đặt tay lên ngực khẽ vỗ, nhỏ giọng cảnh cáo bản thân tuyệt đối không được căng thẳng nữa.

Như vậy còn rất có hiệu quả, Tống Vy hít thở sâu, dần ổn định lại tâm trạng, đặt tay lên nắm cửa, khẽ xoay.

Vì sau đó người giúp việc không khóa Lâm Giai Nhi nữa, mà Lâm Giai Nhi lại không nhìn thấy, cho nên cửa phòng nhất định không bị khóa trái.

Quả nhiên, Tống Vy vừa xoay, tay nắm đã bị xoay chuyển, một giây sau, cửa mở ra, mở ra một khe hở.

Đèn sáng loáng từ khe hở truyền ra, Tống Vy ngưng thở, nhẹ nhàng từ tốn chậm rãi đẩy mở cửa.

Chỉ một động tác này cô đã tốn gần hai phút.

Vì sợ đẩy cửa quá nhanh khiến cửa phát ra tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK