Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 470

Hơn nữa, một người đàn ông thân phận cao quý, tình nguyện ngồi xổm cúi đầu đi dép cho cô, có thể thấy trong lòng quan tâm cô tới mức nào.

Cô nên vui mới phải.

Nghĩ vậy, Tống Vy khẽ cười, giũ áo khoác ra, bắt đầu mặc quần áo.

Sau khi mặc xong, Đường Hạo Tuấn đứng lên, vươn tay về phía cô: “Đi thôi, xuống lầu.”

Tống Vy ừm một tiếng, ngoan ngoãn đặt tay lên.

Đường Hạo Tuấn siết chặt ngón tay, nắm lấy lòng bàn tay cô, kéo cô ra khỏi phòng rồi đi xuống lầu.

Dưới lầu, hai đứa trẻ đang chơi đồ chơi trong phòng khách, thấy hai người xuống thì vội vàng bỏ lại đồ chơi, đứng dậy chạy tới trước mặt hai người.

“Ba, mẹ, cuối cùng ba mẹ cũng xuống rồi, lâu quá đi.” Tống Dĩnh Nhi ngẩng đầu lên, nhìn Tống Vy và Đường Hạo Tuấn.

Tống Dĩnh Nhi xoa xoa cái bụng nhỏ của mình: “Đúng vậy, Dĩnh Nhi đói lắm rồi.”

“Đói thì ăn cơm nào.” Đường Hạo Tuấn buông tay Tống Vy ra, khom lưng bế Tống Dĩnh Nhi lên, để cô bé ngồi trong khuỷu tay anh.

Tống Dĩnh Nhi vẫy vẫy hai cánh tay nhỏ, vui mừng reo lên: “Ba thật lợi hại, cao nữa đi ạ!”

Đường Hạo Tuấn làm theo lời cô bé, đưa cô nhóc lên cao hơn, phòng khách rộng lớn ngập tràn tiếng cười giòn tan của cô bé.

Tống Vy và Tống Hải Dương đứng ở một bên, vui vẻ nhìn cảnh tượng này.

Đã lâu rồi cô không thấy Dĩnh Nhi cười vui đến vậy.

Quả nhiên, con cái có ba mẹ ở bên mới là hạnh phúc nhất.

Đường Hạo Tuấn thả Tống Dĩnh Nhi xuống, nhìn về phía Tống Hải Dương: “Con có muốn thử chút không?”

Tống Hải Dương ra dáng ông cụ non hừ một tiếng: “Con không thèm, trông ngốc chết đi được, hỏng hết hình tượng của con.”

Tuy cậu bé rất hâm mộ Dĩnh Nhi có thể được nâng lên cao, nhưng nếu đổi lại là cậu thì… vẫn là thôi đi.

Tống Vy dở khóc dở cười véo mũi Tống Hải Dương: “Đứa nhóc bé tẹo như con mà có hình tượng à?”

Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn khẽ cong lên, rõ ràng cũng đang cười.

Chỉ có Tống Dĩnh Nhi có chút không vui chu chu cái miệng nhỏ.

Hừ, đừng tưởng cô bé không nghe ra, anh đang nói cô bé ngốc!

Tống Hải Dương không biết Tống Dĩnh Nhi đã giận cậu bé, khoanh cánh tay ngắn ngủi lại, nghiêm túc nói: “Đương nhiên là có rồi ạ, con là thiên tài, hình tượng của thiên tài chính là…”

“Được rồi, thiên tài nhỏ của chúng ta, ăn cơm thôi.” Tống Vy mỉm cười ngắt lời cậu bé, kéo cậu bé về phía nhà ăn.

Đường Hạo Tuấn cũng dắt tay Tống Dĩnh Nhi đi theo phía sau.

Cảnh tượng này trong mắt dì Vương cực kỳ giống một gia đình.

Dì Vương nhiều lần không kìm được mà nghĩ, nếu Hải Dương và Dĩnh Nhi thật sự là con ruột của ông chủ thì tốt biết bao.

Đáng tiếc, không có nếu như.

Ăn cơm tối xong, Đường Hạo Tuấn lập tức tới phòng sách làm việc.

Tống Vy dẫn hai đứa trẻ về phòng, tắm rửa cho hai đứa.

Tắm cho hai đứa trẻ rồi dỗ hai đứa đi ngủ xong, điện thoại cô đột nhiên có người gọi tới.

Tống Vy rời khỏi phòng hai đứa trẻ rồi mới lấy điện thoại từ trong túi ra xem, là Lưu Mộng gọi tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK