Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 967

Hạ Bảo Châu lắc đầu: “Tớ không biết, trước khi tớ bị đánh ngất, chiếc chổi luôn ở trong tay tớ, nhưng sau khi ngất đi, tớ không biết chiếc chổi có bị lấy đi hay không.”

“Cho người tìm một chút?” Đường Hạo Tuấn mở miệng.

Tống Vy ừ một tiếng: “Cũng chỉ có như vậy thôi.”

Nếu bọn họ không tìm được chiếc chổi thì chỉ xem điều tra bên phía ban tổ chức rồi.

Có điều nhà thiết kế chỉ có mấy chục người như vậy, tin chắc ban tổ chức có thể tra ra.

“Đúng rồi, người mẫu của Tô Huyền là nam hay nữ?” Lúc này, Đường Hạo Tuấn đột nhiên mở miệng.

Tống Vy nhìn sang anh: “Chồng à, anh là nghi ngờ…”

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Anh và bọn Hải Dương đều luôn ở trong phòng nghỉ xem ghi hình cuộc thi, trong lúc đó Hải Dương nhìn thấy ánh mắt của Tô Huyền nhìn em không thân thiện, cho nên anh nghi ngờ người nhốt em ở nhà vệ sinh chính là cô ta, nếu người mẫu của cô ta là một người phụ nữ tóc vàng, vậy kết quả chắc có rồi.”

Tống Vy thở dài: “Thật ra em ngay từ đầu cũng đang nghi ngờ Tô Huyền, nhưng biểu cảm của Tô Huyền rất bình thường, em không nhìn ra rốt cuộc có phải cô ta làm hay không, nhưng vừa rồi nghe thấy Bảo Châu nói người đánh ngất cậu ấy là một người phụ nữ tóc vàng, vậy nên sự nghi ngờ của em đối với Tô Huyền gần như không còn.”

“Bởi vì người mẫu của Tô Huyền là một người phương Đông, tóc đen, chiều cao của người đánh tớ, vẫn cao hơn một chút.” Hạ Bảo Châu nói tiếp.

Đường Hạo Tuấn nheo mắt: “Vậy nói như thế, nhà thiết kế sinh lòng đố kỵ với em thật không ít.”

“Đương nhiên, Vy Vy của chúng ta là thiên tài, bọn họ đố kỵ là điều dễ hiểu.” Hạ Bảo Châu nói khoác một phen.

Tống Vy dở khóc dở cười: “Đã là lúc nào rồi mà cậu còn nịnh tớ thế.”

Hạ Bảo Châu cười he he, sau đó hai mắt bỗng mở to, đứng dậy.

Kết quả vừa đứng dậy thì đầu lại bắt đầu choáng, cơ thể lảo đảo, đặt mông ngồi trở lại.

“Cậu làm gì thế?” Tống Vy bị cô ấy dọa giật mình, vội vàng đỡ cô ấy, tránh cô ấy ngất.

Hạ Bảo Châu đỡ trán, hoa mắt chóng mặt nói: “Xin lỗi xin lỗi, tớ chỉ là đột nhiên nhớ ra, thời gian catwalk có phải bắt đầu rồi không, Vy Vy, tớ có phải là hại cuộc thi của cậu bị…”

Biết cô ấy muốn nói gì, ánh mắt của Tống Vy chợt ảm đạm, rất nhanh lại không để tâm mà mỉm cười: “Không sao, thi đấu bị hủy thì hủy thôi, chỉ cần cậu không sao là được.”

Cuộc thi là rất quan trọng, nhưng mạng người càng quan trọng hơn.

Cho dù cuộc thi ngày hôm nay dừng tại đây, sang năm vẫn còn, năm sau cô lại tham gia là được.

“Vy Vy, xin lỗi, tớ…”

“Còn chưa bắt đầu catwalk.” Đường Hạo Tuấn đột nhiên mở miệng.

Hạ Bảo Châu và Tống Vy cùng lúc sững người.

“Chồng, anh vừa nói cái gì?” Tống Vy nín nhịn sự kích động mà nhìn anh.

Hạ Bảo Châu cũng như vậy: “Đường tổng, anh vừa nói, catwalk còn chưa bắt đầu sao?”

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Tôi bảo ban tổ chức hoãn lại một tiếng rồi.”

Hạ Bảo Châu chớp mắt: “Tôi không nghe nhầm chứ.”

“Ừ, cậu không nghe nhầm.” Mắt của Tống Vy chợt sáng lên, sau đó trực tiếp nhào vào trong lòng của anh: “Chồng à, cảm ơn anh.”

Đường Hạo Tuấn nhoẻn miệng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK