Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1879

Là một người mẹ, bà ủng hộ con gái theo đuổi tình cảm, nhưng mà đồng thời là mẹ, bà không ủng hộ con gái mình cố chấp đâm đầu vào một người không yêu mình.

Bà khuyên nhủ con gái không chỉ một lần, kêu con gái từ bỏ Kiều Phàm đi, hãy để ý đến người đàn ông tốt hơn.

Nhưng mà chẳng có ích lợi gì hết, Hạ một lòng muốn đâm vào sừng trâu, có kéo cũng không kéo lại được, cho dù sau khi hẹn hò với Cẩm Thành rồi trong lòng vẫn nhớ đến Phàm, làm hai vợ chồng bọn họ rầu chết đi được.

Cho nên bây giờ một nhà ba người đến đây, bà cảm thấy rất vui mừng, mặc dù xa quê hương, đi đến một quốc gia lạ lẫm.

Nhưng mà ít ra Hạ đã cách xa Kiều Phàm, sau này không cần phải gặp lại Kiều Phàm nữa.

Nói không chừng là thời gian dần dần trôi qua, Hạ sẽ thật sự quên đi Kiều Phàm.

Càng nghĩ càng vui, sau khi mẹ Giang đi ra khỏi phòng, trên mặt đều là ý cười.

Nhưng Giang Hạ đã thu lại nụ cười trên mặt, mí mắt rũ xuống, khiến người khác không nhìn thấy rõ cảm xúc của cô.

Một lát sau, cô lại cầm điện thoại di động lên gọi một cuộc điện thoại, dùng tiếng nước ngoài thành thạo mà hỏi: “Xin chào, đây có phải là trung tâm thôi miên không? Đúng vậy, tôi muốn xin ý kiến về việc thôi miên cất giữ ký ức.”

Cô yêu Kiều Phàm sâu đậm đến cỡ nào, bản thân cô rõ hơn bất cứ ai.

Cho nên, cô muốn quên Kiều Phàm trong một thời gian ngắn, đồng thời không yêu anh ta nữa, đó căn bản là một chuyện không thể nào.

Có lẽ là mười năm qua đi thì còn được, nhưng mà trong vòng mấy năm thì tuyệt đối không thể.

Cô đã đau khổ nhiều năm như thế, không muốn phải tiếp tục đau khổ nữa, càng không muốn sau này để con cái nhìn thấy bộ dạng oán trời trách đất của cô vì không thể bước ra khỏi đoạn tình cảm này.

Cho nên, cô đã quyết định xóa bỏ tất cả các ký ức giữa mình vào Kiều Phàm.

Chỉ cần quên anh ta, vậy thì dĩ nhiên không cần yêu anh ta nữa.

Đây chính là biện pháp thích hợp nhất, nhanh chóng nhất để cô không yêu Kiều Phàm.

“Được, ngày mai tôi sẽ đến đó.” Giang Hạ nói với người ở đầu dây bên kia.

Sau đó, cô ghi chú lại địa chỉ lên một trang giấy rồi cúp điện thoại.

Nhìn địa chỉ trên tờ giấy, bàn tay Giang Hạ run rẩy.

Sao cô có thể không run được chứ?

Làm sao cô có thể thực hiện nó mà lòng không thấp thỏm.

Dù sao thì tờ giấy này chính là chìa khóa để cô quên đi Kiều Phàm.

Nghĩ đến đó, Giang Hạ nắm chặt tờ giấy, hai mắt nhắm chặt, quanh người toát ra khí tức bi thương và nhẹ nhõm.

Kiều Phàm, em từ bỏ anh, cũng là buông tha cho mình.

Mười mấy năm qua, cô vẫn luôn yêu anh ta, yêu anh ta đến nỗi mất đi bản thân, yêu anh ta đến nỗi không còn tôn nghiêm, yêu anh ta đến sắp điên dại.

Anh ta cảm thấy chán ghét, làm sao lòng cô không đau khổ cho được?

Nhưng cô không thể thoát ra, không thể thoát ra đoạn tình cảm này, cô đã khiến mình lún sâu vào nó mà không thể trốn thoát.

Thật ra thì cô cũng muốn từ bỏ, chỉ là không tìm thấy cách.

Mà bây giờ cô chỉ có thể dùng phương pháp cực đoan nhất để thoát khỏi xiềng xích tình cảm, buông tha cho mình, cũng buông tha cho anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK