Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 2005

Nhà họ Giang bọn họ chỉ cần gặp anh ta đều khó có thể giữ được bình tĩnh.

“Ba à thôi đi.” Giang Hạ cầm túi thuốc đứng dậy, nhẹ nhàng túm lấy tay áo ba Giang: “Ba đừng chấp nhặt với anh ta nữa.”

Cô lắc đầu với ba Giang, ý tứ trong mắt rất rõ ràng, ông ta không phải đối thủ của Kiều Phàm.

Hơn nữa, nhà bọn họ vốn dĩ có mối thâm thù với Kiều Phàm, giờ là lúc mấu chốt để Kiều Phàm buông tha cho ba Giang.

So đo tiếp, chuyện càng khó xử lí.

Trong lòng ba Giang tuy không muốn chịu thua trong tranh chấp này với Kiều Phàm, nhưng ông ta càng không muốn con gái thất vọng.

Cho nên cuối cùng, ba Giang vẫn thở dài, đồng ý.

“Ba, chúng ta ngồi ở đây, con bôi thuốc cho ba.” Giang Hạ chỉ vào hai cái ghế dựa cách đó không xa.

Ba Giang ừ một tiếng: “Đi, đi thôi.”

Hai ba con đi tới trước ghế dựa.

Ngồi xuống xong, Giang Hạ mở túi thuốc ra.

Nhìn những thứ bên trong, bỗng cô cảm thấy hơi hoang mang, vì cô không biết mấy thứ này dùng như thế nào.

Nhất là, dùng cái nào trước, cái nào sau, hoàn toàn không biết gì.

Ba Giang thấy con gái nhìn chằm chằm vào túi thuốc ngẩn người, ít nhiều cũng hiểu được chút chút, vỗ vỗ bả vai con gái: “Hay là thôi đi Giang Hạ, con nhìn tay ba đi, cũng không còn chảy máu nữa.”

Nói xong, ông ta giơ tay mình ra cho Giang Hạ xem.

Thật sự giống như ông nói vậy, đã không chảy máu nữa.

Nhưng da bị trầy vẫn còn, máu lúc trước chảy ra, đã khô lại ở trên đó, nhìn rất đáng sợ.

Giang Hạ lắc đầu nói: “Không được, không thể để vậy, lỡ nhiễm trùng phát sốt làm sao bây giờ?”

Chỗ miệng vết thương còn rất lớn.

Hơn nữa da ở mấy đốt ngón tay đều là trầy hết.

Cho nên, không băng bó là không được.

Thấy dáng vẻ kiên quyết của con gái, trong lòng ba Giang cảm thấy rất ấm áp.

Bởi vì con gái quan tâm ông ta, hiếu thảo.

“Như vậy đi, gọi bác sĩ đến.” Ba Giang đề nghị.

Giang Hạ cắn môi dưới: “Cũng đành vậy.”

Nói xong, cô buông túi thuốc trong tay ra đứng lên, đi ra ngoài.

Bỗng, Kiều Phàm vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ, không biết khi nào thì, quay đầu lại, lên tiếng nói: “Làm sạch trước, rồi băng bó.”

“Hả?” Nghe lời anh ta nói, Giang Hạ dừng bước.

Kiều Phàm cho rằng cô không nghe rõ, mím môi nói lại một lần.

Giang Hạ vẫn như vậy, ánh mắt ngơ ngác: “Anh… Anh đang chỉ tôi nên xử lý miệng vết thương như thế nào à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK