Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1185

Tống Kim không đi, ở lại phòng bệnh với Tống Huy Khanh.

Anh ta cầm ipad, đang mở hiện trường tòa án phúc thẩm Tô Thu cho Tống Huy Khanh xem.

Tống Huy Khanh nhìn chằm chằm video, thấy Tô Thu tiều tụy chật vật, cứ như nhoáng cái đã già đi mấy chục tuổi, ông ta vui sướng đến lạ.

Ở toà án, Tống Vy cũng không ngờ chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà Tô Thu lại chật vật đến vậy.

Lúc bị bắt Tô Thu vẫn trang điểm rất kỹ càng, còn hiện giờ thì mặc đồ tù, đeo còng tay xích chân, tóc cũng bị cắt hết, chỉ để lại một chút, có cả tóc bạc luôn rồi.

Quả nhiên khi đứng trước bi kịch, người không có tinh thần sẽ già rất nhanh.

Trên bục, thẩm đán đang đọc tất cả hành vi phạm tội của Tô Thu.

Tô Thu bị hai nữ cảnh sát áp giải, đứng ở ngay giữa toà, cúi thấp đầu, cơ thể còn run nhè nhẹ, rõ ràng cảm thấy vô cùng sợ hãi với phán quyết sắp tới của mình.

Tống Vy thở dài: “Sớm biết như vậy, sao lúc trước còn làm thế chứ.”

Đường Hạo Tuấn không nói gì, cũng không có gì để nói, Tô Thu thành ra thế này, đều là những thứ bà ta đáng phải chịu.

Anh nghĩ, phiên tòa phúc thẩm cuối cùng của Đường Mãnh, chắc Đường Mãnh cũng sẽ giống Tô Thu lúc này, sợ tới mức run bần bật.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, phán quyết của Tô Thu được đưa ra.

Vì chứng cứ vô cùng xác thực, hơn nữa còn có nhà họ Trương nhúng tay vào, Tô Thu bị tử hình là điều chắc chắn.

Khoảnh khắc biết mình bị tử hình, Tô Thu ngồi sụp xuống đất, choáng váng.

Tống Vy lạnh lùng nhìn bà ta, không nán lại nữa, rời khỏi tòa án cùng Đường Hạo Tuấn.

Bên ngoài tòa án, cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Lúc sáng khi tới, trời vẫn còn xám xịt, vậy mà lúc này trời lại trong xanh đến lạ, vì Tô Thu đã bị phán quyết sao?

Tống Vy hít một hơi thật sâu, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ vui sướng: “Mẹ, con báo được thù cho mẹ rồi, Tô Thu đã bị đền tội.”

Đường Hạo Tuấn nghe được lời này, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Nếu mẹ biết sẽ rất vui.”

“Ừ, em muốn đi gặp mẹ.” Tống Vy khịt mũi, nghẹn ngào nói.

“Được.” Đường Hạo Tuấn gật đầu đồng ý.

Hai người đi tới cửa hàng gần đó mua một bó hoa, sau đấy lái xe tới nghĩa trang.

Khi tới nghĩa trang, Tống Vy không để Đường Hạo Tuấn vào cùng, cô vào một mình.

Bời vì có vài lời, cô muốn nói riêng với mẹ.

Đường Hạo Tuấn cũng biết, anh không ép, ngồi trên xe chờ.

Đợi khoảng hơn một tiếng sau, Tống Vy ra ngoài.

Cô đứng cách đó không xa vẫy tay mỉm cười với anh.

Đường Hạo Tuấn nhìn ra được hiện giờ cô đã nhẹ nhõm đi nhiều, sự ưu sầu giữa hàng lông mày cũng biến mất, trở về dáng vẻ vô ưu vô lo trước khi họ kết hôn.

Từ sau khi Lưu Mộng qua đời, giữa hàng lông mày cô luôn có sự phiền muộn nhàn nhạt.

Đó không chỉ là nỗi buồn vì Lưu Mộng qua đời, đó còn là sự hoài nghi với cái chết của Lưu Mộng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK