Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1444

Tổ trưởng nhìn sang, sắc mặt tối sầm lại: “Hai người các cô, đưa cô ta đi, đừng để đám người tổng giám đốc nhìn thấy.”

Cô ta bây giờ càng lúc càng hối hận mình tại sao mang người phụ nữ này đến.

Vậy mà còn khóc ở đây, còn lộ ra vẻ ghen tị.

Ngộ nhỡ bị tổng giám đốc hoặc nhân vật lớn nào nhìn thấy, xảy ra chuyện thì phiền phức rồi.

“Được tổ trưởng.” Đồng nghiệp cáo trạng gật đầu liên tục đồng ý, sau đó gọi một đồng nghiệp khác, đi tới lôi Giang Vân Khê.

Sự chú ý của Giang Vân Khê đều đặt ở trong giáo đường, không có đề phòng đám người tổ trưởng.

Mãi cho đến khi cô ta bị hai đồng nghiệp lôi về phía sau, cô ta mới phản ứng lại, vội giãy dụa: “Các người làm cái gì?”

Nghe âm lượng cất cao của cô ta, sắc mặt của tổ trưởng chợt thay đổi, vội nói: “Chặn miệng của cô ta lại, đừng để cô ta kêu lên!”

Ngộ nhỡ tiếng của Giang Vân Khê thu hút chú ý của mọi người bên trong giáo đường, kết quả vẫn là xong đời.

Đồng nghiệp gật đầu, đưa tay muốn bịt miệng của Giang Vân Khê.

Giang Vân Khê lại hét lên trước: “Tổng giám đốc, tổng giám đốc cứu tôi!”

Âm thanh của cô ta rất lớn, còn lộ vẻ sợ hãi và kinh sợ, giống như bị bắt cóc.

Sắc mặt của tổ trưởng trắng bệch, trong lòng cũng nổi giận, còn dấy lên một chút sợ hãi.

Người phụ nữ này vậy mà thật sự hét lên!

Ai không biết đây là đám cưới của tổng giám đốc và bà chủ, người phụ nữ Giang Vân Khê này ở đây hét to, phá hỏng bầu không khí của đám cưới.

Người tổ trưởng như cô ta sẽ bị phản ảnh đầu tiên!

Dù sao là cô ta mang Giang Vân Khê đến.

Trong lòng tổ trưởng hận chết Giang Vân Khê, hận không thể bóp ch ết Giang Vân Khê.

Ngay cả hai đồng nghiệp lôi Giang Vân Khê kia, cũng bắt đầu hoảng, trao đổi ánh mắt, không biết phải làm sao.

Trong giáo đường, Tống Vy đang chuẩn bị tung hoa cưới, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét của Giang Vân Khê, nụ cười trên mặt dần dần đông lại.

Đường Hạo Tuấn cũng nhíu mày.

Những khách khứa khác cũng dừng vỗ tay, tò mò nhìn về phía ngoài.

“Vy Vy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Giang Hạ nghi hoặc hỏi.

Hạ Bảo Châu và Trần Châu Ánh cũng nhìn Tống Vy.

Tống Vy mím môi, không có trả lời.

Đường Hạo Tuấn vẫy tay gọi Trình Hiệp: “Đi xem thử.”

“Rõ.” Trình Hiệp gật đầu với vẻ mặt nghiêm nghị, sau đó xoay người ra khỏi giáo đường.

Anh ta đi tới trước mặt mấy nhân viên vệ sinh, ánh mắt lạnh lùng nhìn Giang Vân Khê: “Ồn ào cái gì?”

Giang Vân Khê bị anh ta nhìn mà có hơi sợ hãi, vô thức cúi đầu, tránh ánh mắt của anh ta.

Tổ trưởng vội đi tới: “Trợ lý Trình, chuyện này không liên quan tới chúng tôi, tôi muốn cho người đưa người phụ nữ này đi, kết quả cô ta hét lên.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK