Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1962

Cô có lỗi với công lao nuôi dạy của ba mẹ, có lỗi với sự dạy dỗ của ba mẹ.

Bọn họ làm tất cả vì cô, còn bản thân cô trong quá khứ thì sao?

Bản thân lại vì một người đàn ông không yêu mình mà cúi mình trở nên thật thấp hèn.

Cô thực sự không xứng làm con gái của bọn họ!

Ở phía bên này, ba Giang sau khi nghe thấy lời xin lỗi của Giang Hạ liền sửng sờ một lúc, sau đó quay đầu lại nhìn cô con gái cưng của mình đang khóc và tự trách bản thân, ông ta đau lòng không thôi.

Nhưng rất nhanh sau đó ông ta liền quay đầu lại, nhìn Kiều Phàm bằng ánh mắt cay nghiệt.

Ông ta biết con gái xin lỗi mình là vì cô biết người làm ba như ông trong suốt những năm qua đã chịu biết bao đau khổ, cô cảm thấy bản thân đã làm liên lụy đến bọn họ nên trong lòng lúc này tràn đầy tội lỗi.

Nhưng ông ta không trách con gái mình, ông ta chỉ trách Kiều Phàm.

Trách anh ta không nên sống sót, không nên xuất hiện trước mặt con gái mình.

Nếu không có anh ta, Giang Hạ cũng sẽ không bị anh ta ám ảnh, cũng sẽ không đau lòng như vậy.

Nghĩ đến đây, trong lòng ba Giang không khỏi tức giận, sau đó nhấc chân, đạp lên người Kiều Phàm, đứt hơi, khản tiếng hét lên: “Đều tại cậu, là cậu hại con gái tôi, cậu nên chết từ mười mấy năm trước, cậu không nên sống tiếp, cậu sống, chỉ sẽ làm hại con gái tôi, bây giờ tôi thật sự rất hối hận, năm đó tại sao lại ra tay giúp đỡ các người, tại sao!”

Cảm xúc của ba Giang cũng sụp đổ, đạp hết phát này đến phát khác lên người Kiều Phàm, muốn trút hết những ủy khuất, sự bất lực trong mười mấy năm qua ra.

Ngược lại, Kiều Phàm ở trên mặt đất, từ đầu đến cuối đều không phản kháng, chỉ bảo vệ đầu của mình.

Câu nói ‘cậu nên chết từ mười mấy năm trước’ của ba Giang lúc nãy, khiến tâm trạng của anh ta trở nên không thể bình tĩnh được.

Hóa ra, không chỉ có anh ta hận bọn họ, bọn họ thật sự cũng hận anh ta sâu sắc, hận không thể để anh ta chết vào năm đó, mà không phải sống sót, hại con gái của bọn họ.

Anh ta thật sự đã sai rồi sao?

Kiều Phàm xuyên qua khe hở ở khuỷu tay, nhìn Giang Hạ ở sau cửa, nhìn thấy cô ấy che mặt, dáng vẻ tự trách, khóc thút thít, lại nhìn ba Giang, nhìn dáng vẻ vô cùng hối hận của ba Giang, lần đầu tiên trong lòng suy nghĩ lại chuyện đã qua, suy nghĩ lại bản thân mình có phải thật sự đã hận sai người rồi không.

Từ trước đến nay, anh ta điều tin chắc mình không nhận sai người, cũng sẽ không hận sai, dù sao năm đó ba mẹ bị chết, đúng là do bọn họ làm lộ hành tung.

Nhưng mặt khác, giống như Đường Hạo Tuấn và Đường Hạo Minh nói, nếu như không có sự giúp đỡ của nhà họ Giang, ba mẹ anh ta sẽ không sống thêm được một khoảng thời gian nữa, mà nhà họ Kiều bọn họ, đã bị giết chết từ lâu rồi, anh ta cũng sẽ không thể sống sót.

Đường Hạo Tuấn nói, nhà họ Giang là người bình thường, không biết bị người khác theo dõi, nên mới để lộ hành tung của gia đình anh ta.

Mà anh ta không nhìn nhận điều này, chỉ một lòng cho rằng, gia đình mình chính là bị nhà họ Giang làm bại lộ, nên Đường Hạo Tuấn nói, anh ta hận một cách rất vô cớ.

Ba Giang cũng nói anh ta là con sói mắt trắng, nói anh ta vong ơn bội nghĩa, anh ta thật sự là người như vậy sao?

Kiều Phàm rủ mí mắt xuống, chịu đựng cơ đau dữ dội trên người, không phát ra tiếng.

Không biết qua bao lâu, anh ta cảm nhận được mình sắp không kiên trì được nữa rồi, tầm mắt dần trở nên mơ hồ.

Anh ta biết, anh ta bị đánh đến mức không thể chịu đựng được nữa, sắp ngất đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK