Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1103

“Mợ Đường.” Trần Nhã Nhã đứng phía sau cửa kính, cầm điện thoại, tha thiết nhìn Tống Vy: “Mợ Đường, còn bao lâu nữa thì tôi mới có thể ra ngoài?”

“Có lẽ vẫn còn một khoảng thời gian nữa, chồng tôi đang thu thập chứng cứ bên nhà họ Cố. Cô cũng biết Lâm Giai Nhi có nhà họ Cố chống lưng mà. Nếu không lật đổ nhà họ Cố, chỉ đối phó một mình Lâm Giai Nhi cũng vô dụng. Lúc nào nhà họ Cố cũng có thể cứu cô ta ra ngoài.” Tống Vy nói.

Tuy Lâm Giai Nhi hai lần giết cô nhưng đều giết người chưa thành, không phán tử hình được, cùng lắm chỉ hai mươi năm.

Nhà họ Cố thật sự sẽ trơ mắt nhìn Lâm Giai Nhi ngồi tù ư?

Cô cảm thấy họ sẽ không để yên như vậy. Dù gì một gia tộc có thể bao che hung thủ thì còn chuyện gì không làm ra được? Cho dù là con nhà quyền quý, nhưng chuyện con nhà giàu làm trái pháp luật vẫn bị mọi người giễu cợt.

Ánh mắt của Trần Nhã Nhã trở nên ảm đạm: “Tôi biết rồi.”

Tống Vy thấy dáng vẻ thất vọng của cô ta, trong lòng cũng hơi khó chịu. Đồng thời cô cũng thay đổi chủ ý, không nói cho cô ta nghe chuyện Lâm Giai Nhi bỏ trốn.

Nếu không, cô ta sẽ càng thất vọng hơn.

“Xin lỗi, nhưng tôi nhất định sẽ đưa cô ra ngoài.” Tống Vy áy náy lên tiếng.

Trần Nhã Nhã lắc đầu: “Chuyện này không trách mợ Đường được, là bản thân tôi lúc đầu ngu ngốc, cho nên bây giờ phải chịu sự trừng phạt cho sự ngu xuẩn đó. Hơn nữa nhiều tháng cũng trôi qua rồi, đợi thêm vài tháng cũng chẳng là gì, ngồi tù thêm mấy tháng sẽ được nhận bồi thường nhiều hơn.”

Tống Vy bị câu nói này của cô ta chọc cười: “Được rồi, tôi cũng đã nói gần hết những gì cần nói, tôi kêu bà Trần vào đây trò chuyện với cô nhé.”

“Được. Cảm ơn mợ Đường.” Trần Nhã Nhã gật đầu.

Tống Vy đặt ống nghe xuống, đi ra khỏi phòng thăm, gọi bà Trần bên ngoài vào.

Bà Trần ở bên trong cũng chỉ tầm mười phút rồi đi ra, hốc mắt đỏ hoe, rõ ràng bà ấy đã khóc.

Tống Vy đưa khăn giấy cho bà ấy: “Lau đi ạ.”

“Cảm ơn mợ Đường.” Bà Trần ngại ngùng mỉm cười.

Tống Vy nhìn dưới đất: “Bà yên tâm, cô Trần sẽ được ra ngoài thôi.”

“Tôi biết, tôi chỉ thấy tức vì con bé ngốc quá, sao lại đi giao dịch với đứa con gái ma quỷ nhà họ Lâm kia để rồi rơi vào kết cục như ngày hôm nay chứ.” Bà Trần thở dài. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tống Vy mỉm cười: “Cô ấy cũng vì gia đình. Hơn nữa cô ấy đâu biết đối phương là Lâm Giai Nhi.”

“Tôi biết, vì thế nên tôi mới tức. Còn chẳng biết đối phương là ai mà đã ngốc nghếch đồng ý. Ôi…” Bà Trần lại thở dài: “Tôi thật sự không biết sao vợ chồng nhà họ Lâm lại nuôi dạy ra một đứa con gái ác độc như vậy nữa. Rõ ràng cặp vợ chồng đó là người tốt, nhưng sinh ra con gái lại…”

“Bà Trần cũng quen ba mẹ của Lâm Giai Nhi ư?” Tống Vy tỏ ra hứng thú.

Bà Trần gật đầu: “Bà Lâm từng là bạn thân của tôi, có điều đã xảy ra mâu thuẫn từ lâu rồi, chúng tôi cũng không qua lại nữa, nhưng tôi biết bà ta và ông Lâm đều là người tốt. Vậy mà lại sinh ra đứa con gái như ma quỷ, tôi nghe nói…”

“Bà nghe nói chuyện gì?” Tống Vy nhìn bà ấy.

Bà Trần cau mày: “Tôi cũng không biết có phải là thật hay không nữa. Dù sao lúc trước tôi nghe được từ mấy quý bà kia. Họ nói là lúc bà Lâm mang thai bốn năm tháng, tới bệnh viện kiểm tra, bác sĩ khám ra đứa bé trong bụng bà ta có tính cách chống đối xã hội, đề nghị phá bỏ. Nhưng cuối cùng bà Lâm không đồng ý, còn nói rằng bác sĩ nói vớ vẩn.”

“Sao chuyện này có thể nói nhăng nói cuội được chứ? Lúc thai nhi còn trong bụng, quả thật có thể tra ra được tính cách mà.” Tống Vy nghiêm túc nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK