Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1057

Nhưng không được, cô ta hiện nay chỉ có thể dựa vào anh ta, cho nên cô ta có thể mắng anh ta, có thể gào anh ta, nhưng tuyệt đối không thể cắt đứt với anh ta.

Nghĩ vậy, Lâm Giai Nhi hít sâu một hơi, đè cơn giận trong lòng xuống, cố nặn ra vẻ mặt như cười như không: “Ngọc, anh thật sự tàn nhẫn, mặc kệ tôi sao?”

Nghe thấy giọng nói của Lâm Giai Nhi lần nữa mềm xuống, Mạnh Ngọc thở dài: “Giai Nhi, tôi không quản được em, em của bây giờ, không ai chế ngự được, em biết không?”

“Tôi không biết, tôi chỉ là vì yêu mà điên cuồng một chút mà thôi, có gì to tát chứ. Ngọc, anh nhất định phải cứu tôi, nếu không tôi sẽ bị nhốt mãi ở đây, tôi sẽ điên, tôi bây giờ cảm thấy thần kinh của mình hoảng loạn. Ngọc, cầu xin anh, hãy cứu tôi có được không?” Giọng nói của Lâm Giai Nhi trở nên nghẹn ngào, trong giọng điệu tràn ngập sự khẩn cầu.

Mạnh Ngọc vốn là một người dễ mềm lòng, nghe thấy dáng vẻ này của cô ta, trong lòng đương nhiên cũng khó chịu: “Tôi cứu em kiểu gì, em đã phạm sai…”

“Tôi biết bản thân tôi đã phạm sai lầm, tôi sẽ thay đổi, nhưng tôi không muốn cứ bị nhốt ở đây, tôi có thể thay đổi ở bên ngoài. Ngọc, cầu xin anh, nếu không tôi thật sự sẽ điên mất, sẽ chết mất.” Giọng nói của Lâm Giai Nhi lăng lệ quyết tuyệt.

“Nhưng…” Mạnh Ngọc còn có chút nghi ngờ.

Lâm Giai Nhi mặt mày lạnh lùng: “Nếu anh không muốn nhìn thấy thi thể của tôi thì anh tốt nhất hãy đồng ý, anh biết đấy, đối với một người muốn chết mà nói, có hàng trăm nghìn cách để chết.”

Vẻ mặt của Mạnh Ngọc chợt sững ra, sau đó cười tự giễu thành tiếng: “Có lẽ là kiếp trước tôi nợ em, được, tôi cứu em.”

Lâm Giai Nhi đã cười: “Ngọc, tôi biết anh đối với tôi là tốt nhất, cảm ơn anh.”

Mạnh Ngọc nhếch khóe môi, không nói gì.

Lâm Giai Nhi cũng không để tâm, sau khi có được sự đồng ý của anh ta thì cúp máy.

Nhìn màn hình điện thoại đã quay lại màn hình chính, Mạnh Ngọc chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đầu óc liên tục làm phẫu thuật mười mấy tiếng, lúc này cũng đau nhói.

Thật ra anh ta biết, Giai Nhi căn bản không muốn chết, nhưng chuyện tự sát, cô ta vẫn làm ra được.

Anh ta sợ sau khi cô ta tự sát, không kịp tới cấp cứu, sau đó cô ta sẽ không còn.

Lại sợ khi cô ta tự sát, không biết nặng nhẹ, trực tiếp chết đi.

Vậy nên, anh ta vẫn đồng ý cứu cô ta.

Chỉ hy vọng sau khi Giai Nhi ra ngoài, thật sự giống như những gì bản thân cô ta nói, cố gắng thay đổi, không làm chuyện ngu ngốc nữa.

Nếu thật sự làm, vậy thì anh ta dùng mạng của mình để chuộc tội, coi như là cái giá để anh ta buông tay cô ta.

Nghĩ vậy, Mạnh Ngọc thở dài, đứng dậy đi tới trước tủ thuốc, mở cửa của tủ thuốc ra, từ bên trong lấy ra một lọ thuốc viết chữ dietyl ete.

Ở nước ngoài, Tống Vy đã biết tin Đường Mãnh bị bắt, là Đường Hạo Tuấn nói cho cô, cô cũng vì thế mà cảm thấy vui cho Đường Hạo Tuấn.

Dù sao anh có thể trả thù cho ba mẹ của mình rồi.

Chỉ là không biết, Đường Hạo Minh liệu có xuất hiện không.

Tin chắc Đường Hạo Minh vào lúc này cũng đã biết Đường Mãnh bị bắt rồi, đồng thời còn biết Đường Hạo Tuấn tìm được di chúc.

Nói không chừng, Đường Hạo Minh vẫn sẽ xuất hiện.

Không vì Đường Mãnh, chỉ vì giấy chuyển nhượng cổ phần trong di chúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK