Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 969

Cho nên, tâm trạng của cô ta đương nhiên rất tốt.

Chỉ là lần này lại không tính kế được Tống Vy, đuổi Tống Vy ra khỏi cuộc thi.

Không lâu sau, Hạ Bảo Châu và Tống Vy quay lại.

Trên đầu của Hạ Bảo Châu quấn băng gạc, sắc mặt cũng rất tái nhợt, nhìn trông rất suy yếu.

Các nhà thiết kế và người mẫu đều lũ lượt tới hỏi han, hỏi hai người sự việc cụ thể.

Có điều Tống Vy và Hạ Bảo Châu chỉ tùy ý ứng phó vài câu thì đuổi bọn họ đi.

“Cô Tống.” Tống Vy vừa ấn Hạ Bảo Châu vào chỗ ngồi, chuẩn bị trang điểm cho Hạ Bảo Châu thì Tô Huyền đi tới.

Tống Vy nhíu mày: “Cô Tô, có chuyện gì sao?”

“Không có gì, chỉ là tới xem cô Hạ, cô Hạ không sao chứ?” Tô Huyền nhìn Hạ Bảo Châu, hỏi với vẻ quan tâm.

Hạ Bảo Châu không nhìn ra cô ta rốt cuộc là thật sự quan tâm hay là giả bộ quan tâm.

Cá nhân cô ấy thì nghiêng về ý giả bộ quan tâm.

Có điều cho dù như vậy, cô ấy cũng sẽ không vạch trần, hờ hững đáp: “Không sao.”

“Vậy tốt quá rồi.” Tô Huyền dường như rất vui cho Hạ Bảo Châu.

Tống Vy cầm cọ phấn lên: “Cô Tô, cô có thể rời khỏi trước không, tôi còn phải trang điểm cho người mẫu của tôi, người mẫu của cô đã chuẩn bị xong rồi, nhưng phía tôi mới vừa bắt đầu.”

“Xin lỗi, tôi đi ngay.” Tô Huyền mang dáng vẻ lúc này mới phản ứng lại, mỉm cười ngại ngùng, xoay người rời đi.

“Vy Vy, tớ thấy cô ta quan tâm tớ là giả, cố ý tới cười nhạo tớ mới là thật.” Hạ Bảo Châu lẩm bẩm.

Tống Vy mở hộp phấn ra: “Được rồi, người không quan trọng, không cần thiết để ý, nhắm mắt lại, tớ bắt đầu trang điểm.”

“Ừ.” Hạ Bảo Châu gật đầu, nhắm mắt lại.

Rất nhanh, Tống Vy đã trang điểm xong.

Hạ Bảo Châu nhìn bản thân trong gương, lông mày nhíu lại: “Đẹp thì đẹp, chỉ là băng gạc trên đầu quá vướng, sợ rằng sẽ trừ điểm ấn tượng của cậu.”

Tống Vy cắn môi dưới: “Cậu nói không sai.”

“Có thể đội mũ che đi không?” Hạ Bảo Châu đề nghị.

Mắt của Tống Vy chợt sáng lên, vỗ vai của cô ấy: “Bảo Châu, cậu quả nhiên là phúc tinh của tớ.’

Điều này ngược lại đã nhắc nhở cô, đồ mà cô thiết kế vốn là sự kết hợp giữa váy cưới và đồ vest, đằng trước là váy cưới, nhưng đằng sau lại là đồ vest của nam.

Đây chính là bộ đồ mà cô thiết kế từ sự lý giải trong tình yêu.

Nếu đằng trước là váy cưới, vậy thì có thể đội khăn voan trùm đầu.

Có điều không thể trùm khăn voan hoàn chỉnh, bởi vì đằng sau là đồ vest, cho nên khăn voan trùm đầu chỉ có thể che đằng trước, nhưng đằng sau cũng không thể không che, nếu không sẽ bị lộ băng gạc.

Cho nên, cô định thêm một chiếc mũ hiệp sĩ ở đằng sau.

Nghĩ thế, Tống Vy nhìn xung quanh, cầm một chiếc mũ hiệp sĩ, dùng kéo cắt một nửa.

Hạ Bảo Châu nhìn thấy động tác của cô thì tò mò hỏi: “Vy Vy, cậu đây là làm gì?”

Giọng nói của cô không nhỏ, bên cạnh có nhà thiết kế và người mẫu nghe thấy, cùng quay qua nhìn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK