Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1558

Tống Vy suýt chút nữa đã chết chìm trong ánh mắt của anh, cô cười: “Được rồi, vậy anh ôm đi, cẩn thận một chút, đừng làm em ngã.”

“Không đâu, cho dù anh bị ngã thì cũng không để em bị thương đâu.” Đường Hạo Tuấn hôn một cái vào khóe miệng cô rồi đi xuống dưới nhà.

Đến phòng khách, Tống Vy nhìn thấy mấy vệ sĩ đứng ở mỗi góc của tầng một, không khỏi kinh ngạc: “Hạo Tuấn, thế này là….”

“Để phòng chuyện bất trắc, nhỡ đâu Đường Hạo Minh quay về thì những vệ sĩ này sẽ lập tức khống chế anh ta.” Đường Hạo Tuấn nói.

Tống Vy lập tức hiểu ra: “Hóa ra là như vậy, vậy chiếc du thuyền kia đã lái đi, chứ không ở bên ngoài đúng không?”

“Thông minh.” Đường Hạo Tuấn khen cô một câu.

Tống Vy cười: “Đương nhiên rồi, nếu vợ của anh không thông minh thì cũng không xứng với anh, đúng không?”

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Em nói đúng, chúng ta ăn sáng trước đi.”

Anh đặt cô xuống một chiếc ghế.

Tống Vy nhìn chiếc đ ĩa trước mặt, bữa sáng có vẻ không đẹp mắt lắm, không khỏi nhướng mày: “Cái này là do ai làm vậy?”

Đường Hạo Tuấn ngồi xuống, nhìn về phía Trình Hiệp.

Trình Hiệp đứng ở một bên, trên người mặc một chiếc tạp dề, chuyện bữa sáng là do ai làm không cần nói cũng biết.

Tống Vy kinh ngạc: “Trợ lý Trình, là do anh làm sao?”

Trình Hiệp cười xấu hổ: “Mợ chủ, đúng là do tôi làm, tôi không biết nấu cơm lắm, mấy vệ sĩ này cũng không biết nấu, chẳng còn cách nào khác tôi đành lên mạng tra xem làm thế nào, rồi làm ra được như vậy. Mợ chủ, tổng giám đốc, hai người đừng chê nhé, tôi đã dậy từ rất sớm để chuẩn bị bữa sáng, đây là cái tốt nhất trong mấy lần thất bại của tôi rồi đấy. Tôi đã thử qua rồi, mặc dù không được đẹp mắt lắm nhưng mùi vị không ra làm sao nhưng cũng không khó ăn, vậy nên hai người có thể ăn thử.”

Nghe những lời vừa xấu hổ vừa mong chờ của Trình Hiệp, Tống Vy mỉm cười: “Được rồi, vậy tôi sẽ ăn thử.”

Nói xong, cô cầm đũa nếm thử một miếng, đôi lông mày thanh tú nhướng lên.

Đường Hạo Tuấn thấy vậy, lấy mất đôi đũa của cô: “Không ngon thì đừng ăn nữa.”

“Không, cũng được mà.” Tống Vy gật đầu nói: “Mặc dù mùi vị không phải rất ngon nhưng mà cũng được, Hạo Tuấn anh ăn thử xem.”

Đường Hạo Tuấn thấy cô cũng không giống như nói dối lắm, anh chần chừ hai giây rồi cũng cầm đũa lên ăn thử, phát hiện đúng là cũng được.

Thấy hai người Tống Vy đã ăn rồi, Trình Hiệp mới thở phào một hơi, mỉm cười: “Tốt quá, tổng giám đốc và mợ chủ không chê.”

“Đương nhiên là không chê rồi, cũng không tồi đấy, cảm ơn bữa sáng của anh, trợ lý Trình.” Tống Vy nói.

Mặc dù Đường Hạo Tuấn không nói nhưng ý tứ cũng giống cô.

Trình Hiệp xoa mũi: “Không cần cảm ơn, đây là việc mà một cấp dưới như tôi nên làm mà.”

“Lần này sau khi trở về, tiền thưởng sẽ tăng gấp ba.” Đường Hạo Tuấn cầm cốc cà phê nhấp một ngụm.

Cốc cà phê này mới là thứ ngon nhất trong buổi sáng hôm nay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK