Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 2084

Động tác nghịch súng của Đường Hạo Minh hơi khựng lại, sau đó nhướng mày: “Ồ? Anh hỏi cái này, chắc không phải anh muốn giải trừ thôi miên cho Giang Hạ chứ?”

Kiều Phàm không nói năng gì.

Đường Hạo Minh cười thâm thuý: “Anh phải biết là, một khi anh gỡ bỏ cho cô ấy, cô ấy sẽ lập tức chìm vào sự đau khổ anh đã mang lại cho cô ấy trong quá khứ, chắc là giờ anh đã thừa nhận chuyện mình thích cô ấy rồi nhỉ, nên anh mới lưu luyến phải không?”

Kiều Phàm liếc mắt: “Chuyện này không liên quan gì đến anh. Anh chỉ cần nói cho tôi biết nhà thôi miên là ai. Những chuyện khác không mượn anh nhiều chuyện.”

Anh ta tiếc thì đã làm sao?

So với tiếc thì anh ta càng khó thể chấp nhận được hơn chuyện cô ấy cứ quên đi anh như thế.

Anh đã quen với ánh mắt đầy thâm tình của cô khi cô nhìn anh, anh hoàn toàn không thể chấp nhận ánh mắt bình tĩnh lại mang theo sợ hãi khi cô nhìn anh hiện tại.

Giang Hạ hiện tại không phải là Giang Hạ mà anh muốn.

Anh phải thay đổi cô trở lại như trước đây, ngay cả khi điều đó khiến cô chìm trong đau khổ.

Nhưng anh cũng có thể để cô không còn đau khổ nữa.

Anh ta tin rằng mình sẽ làm được.

Chỉ có vậy thôi, không cần phải nói cho ai biết.

Đường Hạo Minh không biết trong lòng Kiều Phàm đang tính toán những gì, nghe xong lời của Kiều Phàm, anh ta tặc lưỡi hai tiếng: “Anh Kiều đúng là máu lạnh, ngay cả người thích mình mà cũng có thể đối xử như vậy, tôi thực sự cảm thấy đồng cảm với cô Giang.”

Kiều Phàm chế nhạo: “Anh có tư cách gì mà nói tôi? Anh cho rằng mình tốt hơn tôi ở điểm nào? Anh thích Tống Vy, không phải là anh cũng đã làm tổn thương cô ấy như vậy sao? Thậm chí còn muốn nhốt cô ấy lại để cho cô ấy cách biệt với xã hội, chỉ có thể nhìn thấy mỗi mình anh, anh còn không biết xấu hổ hơn tôi.”

Vẻ mặt Đường Hạo Minh lập tức lạnh đi, ngay sau đó trở lại nụ cười như có như không kia, ra vẻ bỡn cợt: “Lời này của bác sĩ Kiều, nếu nói tới không biết xấu hổ, tôi nào sánh với anh được, tôi không ý nghĩ khống chế suy nghĩ của Tống Vy, còn anh, vừa hận cô Giang, nhưng lại vừa tẩy não cô Giang, khiến cho cô Giang hơn mười năm không thể quên đi anh, không thể buông bỏ tình cảm đối với anh, chính vì vậy cô ấy mới tổn thương sâu sắc đến thế, so với tôi anh còn tàn nhẫn hơn.”

“Đủ rồi!” Kiều Phàm nén giọng hét lên với vẻ mặt cực kỳ khó coi, ngăn cản anh ta tiếp tục nói.

Đường Hạo Minh chế nhạo: “Sao? Bị tôi nói trúng điều bí mật nhất trong lòng chứ gì, nên mới thẹn quá hoá giận?”

“Đường Hạo Minh, tôi tìm anh không phải để tranh cãi với anh.” Kiều Phàm nắm chặt điện thoại nhắc nhở.

Đường Hạo Minh ngoắc súng lên ngón tay chậm rãi xoay tròn: “Đúng, đúng, đúng, được rồi, nếu anh dã không muốn nhắc tới thì thôi, nhưng anh muốn biết người thôi miên là ai thì anh tìm đúng người rồi đấy.”

“Là ai, mau nói cho tôi biết.” Kiều Phàm đột nhiên thẳng tắp lưng, giọng điệu khẩn trương thúc giục.

Đường Hạo Minh nở nụ cười: “Nói cho anh không phải là không thể, nhưng mà chuyện này không phải anh nên trực tiếp hỏi Đường Hạo Tuấn à, ngược lại lại tới tìm tôi, để tôi đoán xem, mấy người Đường Hạo Minh không chịu nói cho anh đúng không?”

“Anh đã biết rồi còn hỏi làm gì?” Kiều Phàm híp mắt, châm chọc nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK