Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 455

Ở trong phòng bao đợi khoảng hơn hai mươi phút, Đường Hạo Tuấn gửi tin nhắn tới, nói mấy phút nữa là anh tới rồi, bảo cô ra ngoài cửa CLB Thế Kỷ đợi.

Thế là sau khi Tống Vy chào Giang Hạ và mọi người xong thì đeo túi xách lên đi ra ngoài cửa CLB Thế Kỷ.

Đi tới cửa, cô mới nhận ra bên ngoài còn đang đổ mưa, hơn nữa còn mưa rất to, rào rào rào, xen lẫn với gió lạnh thổi tới, khiến cô lạnh tới mức không khỏi run lên.

“Tống Vy?” Ngay lúc Tống Vy đang chà chà cánh tay tự làm mình ấm lên, một giọng nam đột nhiên vang lên đằng sau cô, còn đang gọi tên của cô nữa.

Tống Vy cau hàng lông mày thanh tú xinh đẹp lại.

Tối nay làm sao vậy?

Nhiều người quen biết cô thế à?

Tống Vy hơi mất kiên nhẫn quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy một người đàn ông trông khá đẹp trai mặc sơ mi hoa quần âu, đang đứng ở chỗ cách cô mấy mét, nhìn chăm chú cô không rời mắt.

Thấy cô quay đầu lại, người đàn ông lập tức chạy tới trước mặt cô với vẻ mặt vui mừng: “Thực sự là em à? Anh còn tưởng mình nhìn nhầm chứ.”

Nói rồi anh ta định giơ tay lên chạm vào bả vai Tống Vy.

Tống Vy nhận ra được, có chút chán ghét cau mày lại, nhưng rất nhanh đã quay trở lại nụ cười khách sáo: “Cảm ơn.”

“Tống Vy, mấy năm nay em đi đâu thế? Vì sao năm đó lại đột nhiên thôi học vậy?” Trâu Vũ xoa tay, hỏi với vẻ mặt nhiệt tình.

Nụ cười trên mặt Tống Vy hơi cứng đờ một chút.

Cô với anh ta thân thiết lắm sao?

Hỏi nhiều như vậy làm gì!

Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng bên ngoài Tống Vy vẫn trả lời lịch sự: “Tôi ra nước ngoài.”

“Vậy à? Thế em về nước từ bao giờ vậy?” Trâu Vũ lại hỏi.

Trong lòng Tống Vy lại càng mất kiên nhẫn hơn, dứt khoát không cười nữa, lạnh nhạt nói: “Đã về một thời gian rồi.”

Lúc đang nói, khóe mắt cô bỗng thấy có một chiếc xe bentley quen thuộc đang lái xuyên qua màn mưa tới đây.

Tống Vy mỉm cười nhìn về phía chiếc xe, sau khi thấy xe lái về phía đỗ xe cách đó không xa, lúc này mới quay đầu lại nói với Trâu Vũ: “Được rồi anh Trâu, tôi không nói chuyện với anh nữa, tôi phải đi rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK