Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1902

“Lên xe đi.” Đường Hạo Tuấn đáp lời đồng ý với lời nhờ vả của bọn họ.

Trình Hiệp và Hạ Bảo Châu nhìn nhau cười, vội vàng cảm ơn Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn nhắm mắt, không nói tiếp nữa.

Trình Hiệp vội vàng kéo cửa ghế bên cạnh tài xế ra cho Hạ Bảo Châu, đỡ cô ta lên xe.

Đợi sau khi cô ta thắt chặt dây an toàn, anh ta lại nhanh chóng trở về ghế lái, khởi động xe.

Có lẽ là bởi vì có Đường Hạo Tuấn ở trên xe, đôi tình nhân số khổ hiếm khi gặp nhau rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà lúc này ngay cả một câu cũng không nói nên lời, chỉ có thể thỉnh thoảng dùng ánh mắt để bày tỏ nỗi lòng.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Đường Hạo Tuấn đã đến nơi mà mình muốn đến.

Anh bước xuống xe, nhìn đồng hồ rồi nói với Trình Hiệp ngồi ở trên xe: “Cậu đưa cô ta về trước đi, hai tiếng sau đến đón tôi.”

Nghe vậy, Trình Hiệp và Hạ Bảo Châu mỉm cười vui vẻ.

“Cảm ơn tổng giám đốc.” Trình Hiệp cảm kích không thôi.

Là trợ lý thân cận, theo lý thuyết, anh ta không thể rời khỏi tổng giám đốc một khoảng thời gian dài, bởi vì bất cứ lúc nào tổng giám đốc cũng có chuyện dặn dò anh ta làm.

Mà bây giờ tổng giám đốc chẳng những đồng ý cho anh ta đưa bạn gái về nhà, còn kêu anh ta hai tiếng sau mới đến đón.

Câu nói này đã rất rõ ràng, tổng giám đốc cố ý cho anh ta hai tiếng để ở bên cạnh bạn gái mình.

Hạ Bảo Châu cũng biết ý định của Đường Hạo Tuấn, cô ta nở một nụ cười tươi sáng, đồng thời còn nói: “Sếp Đường, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ nói chuyện với Vy Vy, để Vy Vy cho anh thêm phúc lợi, anh hiểu mà.”

Cô ta chớp chớp mắt với Đường Hạo Tuấn, nở nụ cười nham nhở.

Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Cô…”

“Xin lỗi tổng giám đốc, cô ấy nói lung tung, nói lung tung thôi, anh đừng để ý.” Trình Hiệp đau đầu vỗ trán, sau đó vội vàng kéo Hạ Bảo Châu vào xe, ngượng ngùng cười nói.

Đường Hạo Tuấn che miệng ho nhẹ: “Không, cô ấy nói rất đúng, tôi rất thích, thế giao cho cô vậy.”

Hai mắt Hạ Bảo Châu sáng lên, sau đó vỗ vỗ vào ngực: “Yên tâm đi sếp Đường, cứ giao cho tôi.”

“Được.” Đường Hạo Tuấn gật đầu, sau đó lại nói: “Thôi được rồi, hai người đi trước đi, tôi đi vào đây.”

Nói xong, anh quay người đi vào khách sạn.

Trình Hiệp nhìn cô gái cười ngây ngô ngồi cạnh ghế lái, có chút bất đắc dĩ: “Bảo Châu, sau này em đừng có nói lung tung nữa, nhất là mấy lời lúc nãy đó.”

“Tại sao?” Hạ Bảo Châu mờ mịt hỏi.

Trình Hiệp lại vỗ trán: “Đương nhiên là sẽ khiến tổng giám đốc tức giận rồi, nếu như tổng giám đốc mà tức giận, em nghĩ xem hai người chúng ta có thể thoải mái không hả.”

Hạ Bảo Châu chẳng thèm quan tâm, khoác khoác tay: “Ôi chao, anh yên tâm đi, sẽ không đâu. sếp Đường không tức giận đâu, anh ấy quý anh mà, anh không thấy là lúc nãy em vừa mới nói xong câu nói kia thì trong mắt sếp Đường đều là ánh sáng hả? Hơn nữa, tại sao anh biết rằng em chắc chắn là sếp Đường sẽ không tức giận không?”

“Tại sao?” Lần này, đến lượt Trình Hiệp không hiểu.

Cái này không hợp lý, anh ta mới là trợ lý thân cận của tổng giám đốc, theo lý mà nói thì mình mới là người hiểu rõ tổng giám đốc nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK