Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2190

“Tôi biết rồi.” Khóe miệng Tống Vy xuất hiện một độ cong trào phúng, biểu thị mình đã biết ý của Kiều Phàm.

Kiều Phàm mím môi: “Khiến em thất vọng rồi.”

“Đúng là rất thất vọng.” Tống Vy xoa xoa mi tâm: “Dù sao thì trong quá khứ tôi đã rất tin tưởng anh, cho rằng anh là người tốt, chưa từng có suy nghĩ anh sẽ làm ra những chuyện này. Mãi cho đến lúc trước khi Lâm Giai Nhi nói cho tôi biết, tôi chưa từng hoài nghi anh, bởi vì trong lòng tôi, hình tượng của anh vẫn luôn rất tốt, tốt đến nỗi anh căn bản không phải là người sẽ làm ra những chuyện khiến ta phải thất vọng. Nhưng mà cuối cùng, tôi lại không ngờ rằng anh vẫn khiến tôi thất vọng rồi.”

Kiều Phàm không nói chuyện.

Tống Vy nhìn bàn trà, ánh mắt mông lung: “Phàm, anh có biết không, thật ra thì tôi không hề hận anh vì anh đã đốt nhà máy của tôi, thậm chí bởi vì ơn cứu mạng của anh với ba mẹ con tôi, anh có khiến tôi phá sản thì tôi cũng sẽ không hề oán giận một chút nào. Chuyện duy nhất khiến tôi không thoải mái đó chính là những gì mà anh đã gây ra cho Hải Dương, thiếu chút nữa là anh đã hại chết Hải Dương rồi, anh có biết không hả?”

“Tôi biết chứ, tôi xin lỗi.” Kiều Phàm nắm chặt tách trà.

Lời xin lỗi của anh là thật lòng, không phải là nói suông.

Bản thân anh không muốn hại Hải Dương, anh cũng không có khả năng không có tình cảm với Hải Dương.

Cho nên đối với chuyện thiếu chút nữa là mình hại chết Hải Dương, trong lòng anh vẫn luôn hổ thẹn.

Chỉ là anh không biết phải đối mặt với Hải Dương như thế nào, cộng thêm việc không muốn để cho cô biết thật ra mình là một kẻ đáng sợ như thế, cho nên anh vẫn chưa bù đắp cho những sai lầm trong quá khứ.

Nghĩ đến đây Kiều Phàm nhìn Tống Vy: “Em yên tâm đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm về những hành vi của mình.”

Tống Vy mở to mắt: “Anh chịu trách nhiệm bằng cách nào?”

“Em hi vọng tôi làm thế nào?” Kiều Phàm không trả lời mà hỏi ngược lại.

Tống Vy lắc đầu: “Thật ra thì tôi cũng không hi vọng anh làm cái gì, tôi cũng không muốn anh phải đền bù gì hết, tôi vừa mới nói xong rồi đó, tôi cũng không hận anh, bởi vì anh là ân nhân cứu mạng của chúng tôi, chỉ là tôi không có cách nào xem nhẹ những chuyện mà anh đã làm ra với Hải Dương. Hải Dương mới là người bị hại, anh muốn bù đắp thì cũng nên bù đắp cho Hải Dương, nếu như Hải Dương tha thứ cho anh, vậy thì tôi cũng sẽ không tính toán những chuyện mà anh đã làm.” Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

Đương nhiên những gì mà cô đang nói chính là ân oán giữa bọn họ.

Về chuyện giữa anh và Hạ, đương nhiên sẽ do hai người bọn họ giải quyết.

Kiều Phàm nghe Tống Vy nói vậy: “Tôi có nên nói em đã quá mềm lòng không?”

Tống Vy nở nụ cười: “Đúng vậy đó, tôi rất dễ mềm lòng, nhưng mà đồng thời tôi cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, anh đã cứu ba mẹ con chúng tôi, cùng với mẹ tôi, tổng cộng là bốn mạng người, cho nên tôi không thể hoàn toàn hận anh, oán anh, bắt anh phải trả một cái giá thật đắt. Nhưng mà Phàm à, tôi hi vọng là sau này sẽ không xảy ra những chuyện như vậy nữa, nếu không thì tôi và anh thật sự sẽ cắt đứt quan hệ.”

“Được, sẽ không đâu.” Kiều Phàm gật đầu.

Anh không yêu cô, cho nên đương nhiên sẽ không tiếp tục làm ra chuyện như thế nữa.

Tống Vy cũng nhìn ra được những gì anh nói là sự thật, nét mặt mềm mại hơn nhiều, nụ cười trên mặt cũng trở nên chân thành hơn: “Vậy là tốt rồi.”

“Hải Dương và Dĩnh Nhi đâu rồi?” Kiều Phàm nhìn xung quanh, lúc này mới chợt nhớ tới không nhìn thấy hai đứa bé đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK