Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1617

Chờ đến lúc phản ứng lại, Lâm Giai Nhi đã xuống tay với chính mình.

Trình Hiệp kinh ngạc che miệng: “Tổng giám đốc, cô ta…”

Ánh mắt Đường Hạo Tuấn co rút, anh không nói gì, mà cất bước đi về phía vị trí giường.

Đi tới bên giường, anh cúi đầu nhìn Lâm Giai Nhi.

Máu trên cổ Lâm Giai Nhi còn đang không ngừng chảy ra ngoài, trông cứ như muốn chảy hết máu.

Giờ khắc này Đường Hạo Tuấn đã có thể cảm giác được rõ ràng sinh mệnh của cô ta đang dần dần tiêu tán.

Ý thức của Lâm Giai Nhi đã bắt đầu thấy mơ hồ, nhưng cô vẫn nhận ra Đường Hạo Tuấn đi tới bên cạnh.

Cô ta không nhúc nhích được, không có chút sức lực nào, cũng không muốn động đậy, cứ như vậy dùng một đôi mắt không chút ánh sáng nhìn chằm chằm trần nhà, giọng nói trở nên suy yếu lên tiếng: “Hạo Tuấn… tôi sắp chết rồi, tôi có thể nhờ anh một việc được không? “

Đôi môi Đường Hạo Tuấn khẽ giật, trông anh cứ như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không thể cất thành lời.

Mí mắt Lâm Giai Nhi cũng bắt đầu trở nên nặng nề, ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm trần nhà đã bắt đầu không ngừng chớp chớp, có vẻ cô ta muốn mở mắt, nhưng theo động tác chớp chớp kia, ánh mắt cô ta ngược lại càng ngày càng híp lại, tầm mắt cũng càng thêm tối tăm.

Không chỉ tầm nhìn, mà ngay cả thính giác cũng bắt đầu nhỏ không rõ nữa.

Cô ta không biết Đường Hạo Tuấn có nói chuyện hay không, vậy cứ coi như Đường Hạo Tuấn nói chuyện đi.

Cô ta tự giễu cười một tiếng, dùng sức hô hấp nói: “Giúp tôi… Giúp tôi nói xin lỗi với Ngọc… tôi biết… tôi biết người tôi yêu, là ai…”

Giờ khắc này, Lâm Giai Nhi đã rõ ràng vào hai ngày trước khi mình nhìn thấy Mạnh Ngọc, tại sao trong lòng lại có cảm xúc không rõ ràng như vậy.

Cô ta cũng biết vì sao Mạnh Ngọc nói không yêu cô, hơn nữa lúc nói lời tạm biệt với cô, cô sẽ hoảng hốt đến thế, mất mát tột cùng.

Tất cả là vì cô ta yêu anh ta.

Người cô ta yêu là Mạnh Ngọc, chứ không phải Đường Hạo Tuấn!

Cô ta không biết mình đã yêu Mạnh Ngọc từ khi nào, nhưng mà cô ta đã yêu anh ta rồi, cũng biết hành động trong quá khứ của mình đối với Mạnh Ngọc quá đáng cỡ nào, tổn thương trái tim anh ta ra sao.

Hiện tại cô ta thậm chí còn rất hối hận, hối hận vì sao mình không nhận ra sớm hơn.

Nếu như cô ta sớm nhận ra tâm ý của mình, vậy thì tất cả mọi chuyện sẽ khác đúng không?

Không, cho dù sớm thấy rõ thì mọi thứ vẫn giống thế, bởi vì khi cô ta mười tuổi đã gi3t chết cha mẹ Hạo Tuấn, cho nên mặc dù sau này cô ta ý thức được mình yêu Mạnh Ngọc, thì Hạo Tuấn cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Khóe miệng Lâm Giai Nhi cong thành vệt đắng ngắt: “Mệt quá…”

Cô ta không còn kháng cự, không đấu tranh nữa, để cho đôi mắt của mình nhắm lại.

Nhất thời, trước mắt không còn nửa điểm sáng, mà chỉ còn lại một màu u ám.

Lông mi Lâm Giai Nhi run rẩy, đầu cũng càng ngày càng nặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK