Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 462

Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng: “Giờ cũng không còn sớm nữa, dì Vương cũng đi nghỉ ngơi đi.”

“Được, vậy cậu chủ cũng ngủ sớm đi nhé.” Dì Vương gật đầu, quay người đi ra ngoài.

Đường Hạo Tuấn đóng của phòng lại, rút khăn lông trên cổ xuống tiếp tục động tác lau tóc ban nãy. Đợi tóc khô một nửa, anh mới vứt khăn lông lên sofa, đi tới bên giường vén chăn lên nằm vào, ôm lấy Tống Vy ngủ.

Buổi sáng ngày hôm sau.

Ngay lúc Đường Hạo Tuấn vừa mới tỉnh dậy đã kiểm tra tình hình của Tống Vy, sờ lên trán cô, xem cô đã hạ sốt hay chưa.

Sau khi sờ thấy trán cô đã không còn nóng nữa, anh cúi đầu hôn lên mặt cô, rồi rời giường đi làm vệ sinh cá nhân, sau đó thay quần áo ra khỏi phòng đi xuống tầng.

“Ba ạ.” Trong phòng khách ở tầng một biệt thự, hai đứa trẻ đang ngồi trên sofa xem TV. Nhìn thấy Đường Hạo Tuấn đi xuống, lập tức ngọt ngào chào một tiếng.

Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng với ánh mắt dịu dàng, đi tới hỏi hai đứa trẻ: “Chuyển tới đây có quen không?”

“Quen ạ.” Tống Hải Dương gật đầu trước.

Tống Dĩnh Nhi cũng không chịu tụt lại phía sau, lắc lư hai cánh tay nhỏ nói: “Ba ơi, Dĩnh Nhi thích chỗ này lắm. Phòng rộng, còn có rất nhiều búp bê nữa.”

Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô bé con, Đường Hạo Tuấn không nhịn được vươn tay ra xoa đầu cô bé: “Thích thì tốt, nếu như có thiếu cái gì thì nói với bà Vương, để bà ấy chuẩn bị cho các con.”

“Cái gì cũng được ạ?” Đôi mắt Tống Hải Dương phát sáng hỏi.

Đường Hạo Tuấn nhìn sang cậu: “Chỉ cần không phạm pháp thì đều được.”

Với năng lực của anh, chỉ cần hai đứa trẻ muốn, anh đều có thể thỏa mãn.

Tống Hải Dương phấn khích bật cười: “Ba ơi, con muốn một phòng sách với một chiếc máy tính, còn rất, rất nhiều sách nữa, nhất là sách liên quan tới máy tính.”

“Máy tính?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày: “Con hiểu được à?”

“Hiểu ạ, anh trai giỏi lắm luôn.” Tống Dĩnh Nhi gật cái đầu nhỏ: “Anh trai chơi máy tính giỏi lắm, mẹ còn nói anh trai là… hacker gì đó? Phải cái này không anh?”

Bé quay đầu sang nhìn Tống Hải Dương.

Tống Hải Dương “ừ” một tiếng: “Phải!”

Tuy mẹ dặn các bé không được nói cho bất kì người nào biết chuyện cậu là hacker.

Nhưng cậu cảm thấy với mức độ thông minh của chú Đường thì chẳng bao lâu sẽ phát hiện ra thôi, như vậy chi bằng chủ động nói ra.

“Con biết kỹ thuật hacker à?” Con ngươi Đường Hạo Tuấn chấn động, vô cùng kinh ngạc.

Từ lâu anh đã biết cậu bé này rất thông minh, vượt xa những đứa trẻ đồng trang lứa, nhưng không ngờ rằng, anh vẫn đánh giá thấp cậu bé. Không ngờ cậu còn có bản lĩnh như vậy.

Đường Hạo Tuấn bất giác cảm thấy một niềm tự hào dâng lên trong lòng.

“Được, ba sẽ cho người đi chuẩn bị phòng sách và máy tính, cả những sách liên quan tới máy tính luôn.

Muộn nhất là mai là hoàn thành.” Đường Hạo Tuấn thu lại sự kinh ngạc trong lòng, nhìn Tống Hải Dương rồi nói.

Tống Hải Dương vui tới nhảy xuống khỏi sofa, chạy tới trước mặt anh: “Ba ơi, ba ngồi xuống đi.”

“Sao thế?” Tuy miệng Đường Hạo Tuấn thì hỏi như vậy nhưng cơ thể lại ngồi xuống không chút do dự.

Tống Hải Dương vươn hai tay ra ôm lấy mặt Đường Hạo Tuấn, hôn lên mặt anh một cái: “Cảm ơn ba ạ.”

“Con cũng muốn!” Tống Dĩnh Nhi thấy vậy cũng chạy tới trước mặt Đường Hạo Tuấn, đẩy Tống Hải Dương ra, hôn một cái lên bên má khác của Đường Hạo Tuấn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK