Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2153

Quả thực, những tổn thương của quá khứ bày ngay trước mặt, không thể vì hiện tại động lòng mà phớt lờ như không thấy.

Suy nghĩ của Hạ là đúng.

“Được rồi, cậu nghĩ vậy là đúng, tớ cũng không khuyên cậu gì cả, cũng không nói giúp Phàm, tớ chỉ muốn biết thái độ thật sự của cậu đối với Phàm, cậu đã không có ý này, vậy sau này nếu Phàm thật sự triển khai theo đuổi cậu, cậu nhất định phải vững vàng, biết chứ? Thực ra tớ rất sợ cậu không vững lòng, dù sao trước đây tình cảm của cậu đối với phàm nóng bỏng cỡ nào tớ đều nhìn thấy.” Tống Vy thở dài.

Giang Hạ gật đầu: “Tớ biết, yên tâm đi Vy Vy.”

“Vậy thì tốt.” Tống Vy cũng nhếch khóe miệng, miễn cưỡng cười đáp lại.

Sau đó, hai người lại nói chút chuyện khác, mới cúp điện thoại.

Giang Hạ đặt điện thoại xuống, nhìn ngoài cửa sổ thở dài, dựa vào đầu giường nhắm mắt lại, tựa như đã ngủ.

Nhưng ngủ không bao lâu, cửa phòng bệnh bị gõ vang.

Giang Hạ mở mắt nhìn về phía cửa, mở miệng: “Mời vào.”

Cửa mở ra, người vào không phải bác sĩ mà cô đinh ninh, mà là Kiều Phàm cô vừa nhắc với Tống Vy.

Đại khái là vì những lời Tống Vy nói, lúc Giang Hạ nhìn thấy Kiều Phàm, trái tim bất giác đập tăng tốc, ánh mắt cũng có chút chột dạ không dám nhìn anh, liền dứt khoát rũ mắt, không đối diện với anh.

Kiều Phàm thấy cô như vậy cũng không nghĩ nhiều, dù sao mấy ngày cô lúc đối mặt với anh, cô căn bản đều rũ mắt như vậy.

“Anh Kiều, sao anh lại tới?” Giang Hạ mở chăn, muốn xuống giường chào hỏi anh.

Nhưng Kiều Phàm đi tới bên giường, ấn vai cô: “Không cần, em nằm là được rồi, tôi đến tìm em, nói vài lời với em.”

“Lời gì?” Giang Hạ cầm chăn ngẩng đầu nhìn anh, mắt có chút mê man, ngây ngốc, nhìn có chút đáng yêu.

Ánh mắt Kiều Phàm lóe lên, vươn tay ra, muốn sờ mặt cô.

Nhưng Giang Hạ lại cho rằng anh muốn ra tay với cô, mắt lóe lên kinh sợ, vội kéo chăn lên cao, chặn tay anh.

Nhìn thấy hành động này của cô, con ngươi Kiều Phàm co rụt, tay cũng cứng đờ trên không, mãi không thả xuống.

“Em…” Thật lâu sau, anh mới mở miệng nói ra một chữ, nhưng giọng lại vô cùng gian nan.

Vì lúc này, trong lòng anh rất không bình tĩnh.

Anh có thể nhìn ra, vừa rồi cô lại đang sợ anh, động tác đó của cô lại là sợ anh đánh cô.

Ở trong lòng cô, Kiều Phàm anh chính là một người đàn ông đánh phụ nữ sao?

Đừng nói bây giờ anh không có suy nghĩ đánh cô, dù là trong quá khứ, anh chán ghét cô như vậy, cũng chưa từng ra tay với cô, chỉ là lúc biết cô mang thai, ép buộc kéo cô đến phòng phẫu thuật, nhưng cũng chưa từng ra tay.

Sao bây giờ cô lại cho rằng anh sẽ ra tay với cô chứ?

Kiều Phàm mím chặt môi, hơi thở quanh người lạnh lẽo.

Giang Hạ đợi mãi không thấy bạt tai rơi xuống, cũng ý thức tới gì đó, từ từ kéo chăn xuống, ngẩng đầu nhìn sang.

Thấy Kiều Phàm khẽ rũ mắt, sắc mặt không tốt lắm, bất giác rụt cổ.

Rất rõ ràng, cô ý thức tới mình có lẽ đã hiểu lầm anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK