Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Không thể không nói, hôm nay mình mặc thành như thế này, đúng là khá giống nhân viên bán hàng.

Thấy Tống Vy không nói gì, Lâm Quốc Thần tưởng là cô đã thừa nhận, lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cô: "Thưa cô, lát nữa tôi mua xong xe, cô có thể đi uống với tôi ly cà phê không?"
Thái dương Tống Vy nổi lên mấy vạch đen.

Cải quỷ gì thế?
Gã đàn ông của Tô Thu lại muốn hẹn cô.

Tống Vy nhìn người đàn ông ánh mắt đầy dâm dục nhưng lại ra vẻ quý ông trước mắt, cố nén dạ dày cuộn lên, mỉm cười nhận lấy danh thiếp, xem xét, lập tức phì cười: "Chủ tịch hội đồng quản trị công ty Tổng thị?"
"Không sai!" Lâm Quốc Thần chỉnh lại cà vạt trên cổ.


Tống Vy liếc mắt.

Người này thật đúng là không biết xấu hổ, lại có thể giả mạo Tổng Huy Khanh.

Nhưng nếu người này đã đụng phải cô, thì cô sẽ chơi đùa với anh ta.

Nghĩ vậy, Tống Vy vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh ta: "Thì ra là chủ tịch Tổng, hân hạnh được gặp anh"
Lâm Quốc Thần bị tiếng gọi chủ tịch Tổng này của cô làm cho lâng lâng lên, căn bản không phát hiện được sự giễu cợt trong mắt Tống Vy, cầm tay Tống Vy xoa xoa: "Còn chưa thỉnh giáo tên cô là gì đấy?"
Tống Vy bình tĩnh rút tay trở về, cười khẩy nói: "Chủ tịch Tống, anh không biết tôi ư?" Lâm Quốc Thần vẻ mặt cứng đờ, có chút luống cuống: "Tôi...!Tôi nên quen biết sao?" "Đương nhiên, tôi thế nhưng là."
C
Cô còn chưa dứt lời, Tô Thu đã trở về, nhìn thấy Tống Vy đứng cùng Lâm Quốc Thần thì suýt nữa bị dọa đến hồn phi phách tán, vội vàng chạy tới, chặn trước mặt Lâm Quốc Thần, trừng mắt với Tống Vy âm thanh sắc bén chất vấn: "Tống Vy, sao cô lại ở chỗ này?"
"Tôi tới đây rửa xe." Tống Vy cười cười, nhìn cô ta từ trên xuống dưới: "DÌ Tô, nhanh như vậy bà đã xuất viện rồi." Nghe vậy, Tô Thu sắc mặt tái xanh, còn không đợi cô nói gì, Lâm Quốc Thần kinh ngạc thốt lên: "Cô là con gái vợ trước của Tống Huy Khanh?"
"Không sai." Tống Vy gật đầu.

Lâm Quốc Thần vô cùng lúng túng, hận không thể lập tức bỏ chạy.

Trước kia, anh ta lợi dụng thân phận Tống Huy Khanh để hẹn hò với phụ nữ, hầu như đều thuận lợi.

Không ngờ lần này lại đụng phải con gái Tống Huy Khanh.


Nhìn dáng vẻ chột dạ của Lâm Quốc Thần, Tô Thu cảm thấy hồi hộp, bất an.

Lẽ nào, anh ta đã nói ra quan hệ giữ bọn họ? Mặt mũi Tô Thu bỗng chốc trắng bệch, trước mắt trở nên tối sầm.

Nhưng bà ta hít sâu một hơi, bóp bóp lòng bàn tay, mới ráng chống đỡ không để cho mình ngất đi, hỏi dò: "Vừa nãy hai người đã nói chuyện gì?"
"Dì Tô hỏi vấn đề này rất đúng lúc" Tống Vy liếc Lâm Quốc Thần phía sau lưng bà ta: "Vị em họ xa này của dì lại có thể giả mạo thân phận của ba" "Cái gì?" Tô Thu sững sờ: "Giả mạo thân phận ba cô?"
"Đúng vậy." Tống Vy gật đầu, chỉ vào Lâm Quốc Thần tố cáo: "Không chỉ như vậy đâu, anh ta còn đưa tôi danh thiếp, muốn hẹn tôi uống cà phê." Tống Vy lấy danh thiếp đập vào lòng bàn tay Tô Thu.

Tô Thu nhìn danh thiếp, thở phào nhẹ nhõm, lo lắng bất an trong lòng cũng bình tĩnh lại.

Xem ra Thần cũng chưa nói ra quan hệ của bọn họ.

Nhưng anh ta lại nhân dịp bà ta không có ở đây mà tán tỉnh những phụ nữ khác.

Nghĩ vậy, Tô Thu cảm thấy hết sức tức giận, sau khi trừng mắt với Lâm Quốc Thần thì đưa tay về phía anh ta: "Lấy ra." "Cái ...!Cái gì?" Lâm Quốc Thần vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

Tổng Vy đảo mắt, nói: "Dì Tô đương nhiên là hỏi anh đòi những danh thiếp còn lại, anh có thể tiện tay lấy ra một tấm, rõ ràng đã in rất nhiều, nếu không nhìn thấy các cô gái xinh đẹp khác, cũng không đủ chia phải không"
Nói xong, cô tràn đầy phấn khởi nhìn về phía Tô Thu.

Quả nhiên, mặt Tô Thu méo đi, nhìn chằm chằm Lâm Quốc Thần, ánh mắt như hận không thể xé xác anh ta ra.

Lâm Quốc Thần cũng sợ Tô Thu như vậy, không dám trái lời bà ta, nhanh chóng lấy hộp danh thiếp trong túi ra.


Tô Thu nhìn thấy độ dày hộp danh thiếp chỉ còn lại một phần ba, tức giận hai mắt đỏ lên, lồng ngực cũng phập phồng kịch liệt.

Thành công chia rẽ hai người, Tống Vy nhếch miệng, thầm cười trộm, nhưng ngoài miệng lại lo lắng nói: "Dì Tô, một trăm tấm danh thiếp mà chỉ còn lại chừng ba mươi mấy tấm, có thể thấy được người em họ này của dì ở bên ngoài lợi dụng thân phận của ba, tán tỉnh không ít cô gái, không được, chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng thanh danh của ba, tôi phải nói cho ba biết."
Nghe thấy cô muốn nói cho Tổng Huy Khanh, Tô Thu và Lâm Quốc Thần vội vàng ngăn cản.

"Vy Vy à, đây cũng không phải chuyện lớn gì, có gì hay mà nói với Huy Khanh chứ, để tôi dạy dỗ cậu ta là được rồi" Nói xong, Tô Thu đập Lâm Quốc Thần hai cái.

Bà ta tuyệt đối không thể để cho Tống Vy tố cáo.

Tống Dật Hoa đã sớm biết bà ta không có thân thích, nếu lại biết được bà ta đột nhiên có thêm một em họ xa, chắc chắn sẽ điều tra, đến lúc đó tất cả sẽ bại lộ, cho nên bà ta nhất định phải xoa dịu Tống Vy.

Tổng Vy để điện thoại di động xuống: "Không nói cho ba cũng được, nhưng mà dì phải cho tôi chút lợi ích chứ"
"Cái gì?" Tô Thu đơ ra, có chút không có kịp phản ứng.

Tống Vy nhìn túi của bà ta: "Dì Tô, dì cũng biết, dù tôi và ba quan hệ không tốt, nhưng chung quy ông ấy vẫn là ba tôi, tôi là con gái nên bảo vệ ông ấy, nhưng mà mọi thứ đều có ngoại lệ, chỉ cần có lợi ích, vậy tôi cũng có thể làm như cái gì cũng không biết nha."


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK