Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 463

Đường Hạo Tuấn sững sờ, sau đó mới phản ứng lại, nhìn đôi trai gái trước mặt, chỉ cảm thấy trái tim mình mềm nhũn.

Thậm chí anh còn cảm thấy rằng chỉ cần hai đứa trẻ này mở miệng, cho dù có muốn sao trên trời, anh cũng có thể hái xuống cho bọn chúng.

“Mọi người đang làm gì thế?” Bỗng nhiên giọng nói của Tống Vy vang lên đằng sau ba ba con.

Đường Hạo Tuấn đứng dậy, mỗi tay kéo lấy một đứa quay lại nhìn.

Tống Vy mặc một chiếc váy ren trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo vest nhỏ màu đen, đang vịn lan can đi từ cầu thang xuống.

Đường Hạo Tuấn thấy sắc mặt cô hơi nhợt nhạt, tinh thần cũng kém, liền buông tay hai đứa trẻ ra đi tới đỡ lấy cô: “Chậm chút, cẩn thận ngã.”

“Ừ.” Thấy anh quan tâm như vậy, trong lòng Tống Vy ấm áp, mỉm cười gật đầu.

Đường Hạo Tuấn đỡ Tống Vy đi xuống, tới trước sofa để cô ngồi xuống.

Hai đứa trẻ một trái một phải bò lên sofa, ngồi bên cạnh cô.

Tống Hải Dương cau màu, hơi lo lắng nhìn Tống Vy: “Mẹ ơi, mẹ sao vậy?”

“Đúng đó mẹ.” Tống Dĩnh Nhi cũng chớp mắt hỏi.

Cho dù cô bé có đơn thuần, có không thông minh bằng Tống Hải Dương thì lúc này cũng nhìn ra trạng thái mẹ mình có chút không ổn.

Đường Hạo Tuấn rót cho Tống Vy một cốc nước ấm.

Tống Vy mỉm cười với anh, vươn tay ra nhận lấy, lúc này mới trả lời câu hỏi của hai đứa trẻ: “Mẹ không sao, chỉ là bị cảm mà thôi.”

“Đầu còn choáng không?” Đường Hạo Tuấn ngồi xuống đối diện ba mẹ con, cũng hỏi một câu.

Tống Vy bóp ấn đường: “Hơi hơi.”

“Vậy hôm nay em cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng đi làm nữa.” Đường Hạo Tuấn vắt chéo chân.

Tống Vy uống một ngụm nước ấm: “Cũng chỉ đành như vậy thôi.”

Bây giờ cô không chỉ choáng đầu mà người còn không có sức, đúng thật là không có sức lực để đi làm.

“Đúng rồi, mọi người vừa mới nói gì thế?” Tống Vy đặt cốc nước xuống, lại hỏi lần nữa: “Lúc em xuống tầng nghe thấy hai đứa đang cảm ơn anh, có phải anh lại mua gì cho chúng nó không?”

“Không có, không có ạ.” Đường Hạo Tuấn còn chưa trả lời thì hai đứa trẻ đã vội vàng xua tay lắc đầu.

Dáng vẻ này của chúng lại càng khiến Tống Vy thêm tin tưởng rằng chúng vừa mới đòi hỏi gì đó với Đường Hạo Tuấn.

“Hạo Tuấn, chúng bảo anh mua gì?” Tống Vy nhìn hai đứa trẻ với vẻ mặt nghiêm túc, sau đó nhíu mày hỏi Đường Hạo Tuấn.

Tuy anh là ba ruột của hai đứa trẻ, chúng muốn anh mua đồ cho cũng không có gì đáng trách.

Nhưng quan trọng là, giờ họ đều chưa biết mối quan hệ thật sự của nhau, thế nên cô mới không muốn hai đứa trẻ tùy tiện xin anh mua đồ, thói quen này không tốt.

Đường Hạo Tuấn như hiểu được suy nghĩ trong lòng Tống Vy, anh khẽ máy môi: “Đúng là chúng có xin anh vài thứ, có điều em yên tâm, đều là sách thôi.”

“Sách?” Tống Vy sửng sốt: “Sách gì?”

“Liên quan tới máy tính.” Đường Hạo Tuấn nhìn hai đứa trẻ đang cúi đầu, trả lời.

“Máy tính?” Vẻ mặt Tống Vy thoáng thay đổi, nghĩ tới điều gì, lên tiếng dò hỏi: “Tổng giám đốc Đường, chắc không phải anh biết Hải Dương…”


CHƯƠNG 464

Đường Hạo Tuấn thản nhiên nâng cằm: “Không sai, anh biết rồi, nói thật anh rất ngạc nhiên đấy, có điều anh còn thấy vui hơn. Hải Dương là một thiên tài, em từng nghĩ sẽ đào tạo thằng bé hẳn hoi chưa?”

“Đào tạo thế nào?”

Trông cô thế này là có thể thấy rõ, cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

Đường Hạo Tuấn điều chỉnh lại dáng ngồi một chút, nhìn cô rồi lên tiếng: “Ví dụ như phát huy tài năng của thằng bé, cho nó đi theo hướng đào tạo nhân tài.”

Nhân tài?

Tống Hải Dương nghe thấy hai chữ này, đôi mắt phượng trông giống của Đường Hạo Tuấn kia cũng lóe lên.

Tống Dĩnh Nhi giơ tay hỏi: “Ba ơi, nhân tài là gì ạ?”

có muốn làm theo ý em không?” Đường Hạo Tuấn ngẩng đầu, ngắt lời cô.

Đôi môi đỏ của Tống Vy khẽ giật: “Ý anh là?”

Đường Hạo Tuấn hất cằm về phía Tống Hải Dương, ý bảo cô nhìn xem.

Tống Vy nhìn qua, thấy Tống Hải Dương hít sâu một hơi, trên khuôn mặt non nớt tràn đầy vẻ nghiêm túc: “Mẹ ơi, con muốn học!”

“Cái gì?” Tống Vy kinh ngạc mở to mắt: “Con muốn tiếp nhận giáo dục nhân tài?”

“Vâng.” Tống Hải Dương gật đầu.

Tống Vy ôm mặt cậu bé: “Bé cưng, con có biết giáo dục nhân tài là gì không?”

“Có biết một chút ạ.” Tống Hải Dương chớp mắt.

Tống Dĩnh Nhi ở bên cạnh nhìn mẹ và anh, không nói gì.

Tống Vy càng nhíu mày sâu hơn: “Nếu đã biết, vậy mà con còn…”

“Con muốn trở thành người giống như ba.” Tống Hải Dương chỉ vào Đường Hạo Tuấn.

Ánh mắt Đường Hạo Tuấn thoáng dao động, không chống đầu nữa mà ngồi thẳng người dậy: “Trở thành người như ba?”

“Vâng, con rất ngưỡng mộ ba, thế nên con muốn trở thành một người oai phong mạnh mẽ, nói được làm được như ba!” Tống Hải Dương nắm chặt tay lại, nói với vẻ mặt kiên định.

Khóe miệng Tống Vy khẽ giật, lập tức không nói được gì.

Cô chỉ có thể cảm khái, không hổ là con của Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn không biết trong lòng Tống Vy đang nghĩ gì, đôi môi mỏng cong lên: “Lý do không tệ, con chắc chắn chứ?”

“Vâng!” Tống Hải Dương gật đầu thật mạnh.

Tống Dĩnh Nhi không hiểu chuyện gì, cũng gật đầu theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK