Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1656

Mạnh Ngọc nghe thấy lời nói vạch trần anh ta đang miễn cưỡng mỉm cười chỉ bằng một ánh mắt của Đường Hạo Tuấn, vẻ mặt quẫn bách, cúi đầu: “Xin lỗi.”

Đường Hạo Tuấn nói đúng, anh ta thật sự không muốn cười, cũng không thể cười được.

Lúc nãy, chẳng qua là vì phép lịch sự nên mới miễn cưỡng nặn ta một nụ cười mà thôi.

Cho dù Hạo Tuấn không nói, anh ta cũng biết rất khó coi

“Tổng giám đốc, trà.” Trình Hiệp rót trà, đưa cho Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn đưa tay ra nhận, nhưng không uống, đặt xuống chiếc bàn uống nước ở phía trước, nhìn Mạnh Ngọc, thờ ơ nói: “Nói đi, sao lại ra được?”

Mạnh Ngọc xoay cốc trà trong tay: “Ba tôi thả tôi ra, tôi đã không muốn đi cùng Giai Nhi nữa rồi.”

“Ồ?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày: “Cậu nghĩ thông rồi? Không muốn chết nữa?”

Mạnh Ngọc cười khổ: “Lúc đó, sở dĩ tôi muốn chết, chính là vì nghe thấy tin tức Giai Nhi xảy ra chuyện, tâm trạng đột nhiên sụp đổ, sau đó mới sinh ra suy nghĩ này, nhưng sau khi bình tĩnh lại, tôi đã biết suy nghĩ của mình lúc đó nực cười đến mức nào.”

Nếu như lúc đó không có Hạo Tuấn ngăn cản, có lẽ anh ta thật sự đã đi theo Giai Nhi, đến lúc đó, ba mẹ anh ta, chính là người đau lòng, không thể chấp nhận nhất.

Có lẽ ba mẹ anh ta còn vì sự qua đời của anh ta mà chịu đả kích quá lớn, sinh bệnh, thậm chí còn rất nghiêm trọng, có khả năng buông bỏ nhân gian.

Nếu như thật sự như thế, anh ta thật sự không xứng làm một người con.

Đường Hạo Tuấn thấy Mạnh Ngọc như vậy, đôi môi mỏng hơi cong lên, rất nhanh lại dằn xuống, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra: “Xem ra khoảng thời gian này cậu vẫn có sự tiến bộ.”

“Tôi nên cảm ơn sự khen ngợi của cậu?” Mạnh Ngọc uống trà.

“Không cần.” Đường Hạo Tuấn trả lời một cách nghiêm túc, sau đó lại hỏi: “Cậu đã không muốn chết, vậy hôm nay đến tìm tôi có chuyện gì?”

“Tôi muốn cậu đưa thi thể của Giai Nhi cho tôi.” Mạnh Giác ngẩng đầu lên, nhìn anh nói.

Đường Hạo Tuấn có chút ngạc nhiên: “Cậu muốn thi thể của Lâm Giai Nhi làm gì?”

Không phải muốn đi làm một tiêu bản, sau đó đặt trong nhà, ngày nào cũng nhìn đấy chứ?

Hình như nhìn ra được Đường Hạo Tuấn đang suy nghĩ cái gì, khóe miệng Mạnh Giác giật giật: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn đích thân tiễn Giai Nhi một đoạn, đích thân chôn cất cô ấy, cũng xem như là lời từ biệt cuối cùng dành cho đoạn tình cảm này của tôi, cậu yên tâm đi, những gì tôi nói đều là thật, ba tôi cũng đồng ý rồi.”

“Vậy sao?” Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại, có chút nghi ngờ.

Mạnh Ngọc gật đầu: “Đúng vậy, nếu như cậu không tin, có thể liên lạc với ba tôi.”

“Không cần, tôi tin, tôi nghĩ cậu cũng không dám lừa tôi, nếu không cậu biết hậu quả đó.” Đường Hạo Tuấn vắt chéo chân nói.

Thi thể của Lâm Giai Nhi nên được xử lý.

Nói thật, bây giờ anh vẫn đang lo lắng về chỗ chôn cất Lâm Giai Nhi.

Anh không thể chôn Lâm Giai Nhi ở bên cạnh vợ chồng chủ tịch Lâm được, có lẽ hai vợ chồng chủ tịch Lâm cũng không muốn đứa con gái Lâm Giai Nhi này chôn ở bên cạnh họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK