Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1391

Chẳng bao lâu sau trong phòng bệnh chỉ còn lại Tống Vy và Đường Hạo Tuấn.

Những vệ sĩ khác đều đứng ở bên ngoài.

“Mẹ, con vừa tra được thông tin về người tên Giang Vân Khê đó.” Tự nhiên Tống Hải Dương nói.

Tống Vy nhìn cậu: “Con điều tra cô ta làm gì?”

Tống Hải Dương mỉm cười: “Vừa rồi mẹ và mẹ nuôi nói chuyện về người tên Giang Vân Khê đó nên con mới tra một chút, phát hiện ra mẹ nuôi nói rất đúng, cô ta đúng là một người tham tiền.”

“Ồ?” Tống Vy nhướng mày: “Cụ thể thế nào?”

“Con nhìn thấy trong tư liệu của cô ta thấy cô ta có một thanh mai trúc mã, người thanh mai trúc mã đó là người có tiền nhất trong thôn, cô ta rất thích chơi với người đó, lần nào người kia cũng tặng cô ta rất nhiều đồ, sau khi lên cấp ba, cô ta lại có một người bạn học nhiều tiền hơn thanh mai trúc mã kia nên liền xa lánh người đó và thân thiết với bạn học có tiền kia hơn.”

Nói đến đây, Tống Hải Dương chép miệng khinh thường: “Sau khi thanh mai trúc mã phát hiện ra đã yêu cầu cô ta tránh xa người bạn học kia nhưng kết quả là cô ta không đồng ý, nói dễ sống cùng với người bạn học kia hơn, nhưng thực ra là những món đồ do người kia tặng tốt hơn đồ của thanh mai trúc mã tặng. Tới đại học, cô ta lại tiếp xúc với rất nhiều bạn học có tiền, tất cả mọi người đều nhìn ra cô ta là người tham tiền, chỉ có một mình cô ta là không thừa nhận, nói những bạn học kia đều là bạn bè gì đâu….”

Tống Vy nghe hiểu, mỉm cười nói: “Được rồi, cho dù cô ta có phải là người tham tiền hay không thì cũng không liên quan gì tới chúng ta, đến lúc đó cô ta cần tiền thì chúng ta cho cô ta là được, trả xong ân tình thì đương nhiên cũng không còn liên hệ gì nữa.”

“Mẹ nói phải.” Tống Hải Dương gật đầu.

Tống Vy thấy cậu bé hơi buồn ngủ, xoa đầu cậu: “Buồn ngủ rồi sao? Mẹ ôm con lên giường, con nằm ngủ bên cạnh ba.”

“Vâng.” Tống Hải Dương đồng ý.

Tống Vy bế cậu lên giường bệnh, cởi giày cho cậu.

Cậu lăn một vòng trên chiếc giường bệnh lớn rồi chui vào chăn, nằm xuống bên cạnh Đường Hạo Tuấn.

Đây là lần đầu tiên cậu ngủ bên cạnh ba mình, cảm giác thật mới mẻ.

Tống Hải Dương mỉm cười hạnh phúc rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Tống Vy dém chăn cho hai ba con, lấy điện thoại ra ban công, gọi điện cho Hạ Bảo Châu, hỏi chuyện của Dĩnh Nhi và An An.

Biết được Dĩnh Nhi đã ngủ, An An cũng rất ổn thì Tống Vy mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tống Vy, đã tìm thấy Tổng giám đốc Đường chưa?” Hạ Bảo Châu hỏi.

Tống Vy quay đầu lại liếc nhìn chiếc giường bệnh phía sau mình, khẽ gật đầu: “Tìm thấy rồi.”

“Tốt quá.” Hạ Bảo Châu mừng thay cho cô.

Tống Vy ừ một tiếng: “Đúng vậy, thật sự là tốt quá, tớ đã bảo Trình Hiệp tới đón Dĩnh Nhi về nước rồi, cậu muốn cùng về luôn không?”

“Tớ tạm thời không thể về được, tớ đã đồng ý làm người mẫu cho Châu Ánh. Không phải trước đây cô ấy nói muốn tự mở một triển lãm thiết kế sao?” Hạ Bảo Châu nói.

Tống Vy nhớ ra đúng là có chuyện này thật.

“Vậy được rồi, đợi đến khi Hạo Tuấn tỉnh lại, tớ sẽ bảo anh ấy cho Trình Hiệp nghỉ một thời gian để ở cạnh cậu.” Tống Vy nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK