Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2182

Tống Vy hít vào một hơi, làm một tư thế mời với Kiều Phàm: “Phàm, đừng đứng đó nữa, ngồi xuống đi.”

Kiều Phàm trả lời một tiếng, để vali qua một bên rồi đi đến đối diện cô ngồi xuống, sau khi đẩy đẩy cặp kính mắt trên sống mũi, anh nói với cô: “Em thế mà lại còn chuẩn bị trà mà tôi thích uống.”

Tống Vy tò mò hỏi: “Tại sao tôi lại không chuẩn bị?”

Kiều Phàm cười khẽ: “Bởi vậy tôi có thể cảm nhận được em có cảm xúc phức tạp với tôi, có hơi xa lánh, trong quá khứ tôi đã làm ra một vài chuyện không tốt với em, tôi cho là em sẽ không xem tôi như bạn bè.”

Nghe thấy anh nói vậy, Tống Vy rũ mắt xuống, trạng thái cũng trở nên trầm mặc, một lúc lâu sau cô mới thở dài một tiếng: “Anh nói đúng, đúng là trong lòng tôi có thành kiến với anh, nhưng mà tôi cũng không hề không xem anh là bạn, huống hồ gì anh còn là ân nhân cứu mạng tôi và con tôi, chỉ dựa vào điểm này, chỉ cần anh không làm ra chuyện muốn mạng sống của mẹ con chúng tôi thì tôi mãi mãi có thể không tức giận với anh, không thể ghét anh thật lòng.”

Kiều Phàm liền ngơ ra.

Hiển nhiên là anh không ngờ sự bao dung của Tống Vy đối với mình lại nhiều như thế.

“Vậy à, cho dù trước đó tôi từng làm tổn thương Giang Hạ, em cũng sẽ không hoàn toàn tức giận với tôi.” Kiều Phàm nhìn cô.

Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy, với lại tôi là tôi, Hạ là Hạ, ân oán giữa anh và Hạ là chuyện của hai người, chuyện đó nên do hai người giải quyết. Trừ phi anh muốn làm tổn thương đến sự an toàn và cuộc sống của Hạ, nếu không thì tôi sẽ không nhúng tay vào. Tôi không thể bởi vì mối quan hệ của mình và Hạ tốt đẹp thì sẽ hoàn toàn chán ghét anh, làm như vậy là không công bằng với anh.”

Nghe vậy, trong lòng Kiều Phàm cảm thấy ấm áp, hàng lông mày cứng rắn cũng thả lỏng hơn rất nhiều: “Cảm ơn em.”

Tống Vy cười nói: “Bây giờ trông anh dễ nhìn hơn trước kia nhiều.”

“Em nói vậy là sao?” Kiều Phàm nhíu mày.

Tống Vy nhìn anh: “Anh của trước kia mặc dù trên mặt luôn giữ nụ cười như hoa gió mùa xuân trông vô cùng dịu dàng, nhưng mà tôi cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng mà lại không thể nói thành lời, thẳng cho đến sau này tôi mới biết được cái được gọi là dịu dàng cũng chỉ là một lớp mặt nạ của anh mà thôi, đây không phải là anh chân chính. Anh chân chính không tốt đẹp như thế, ngược lại con người anh âm trầm bất định, vô cùng đáng sợ, mặc dù anh chân thật khiến người khác cảm thấy không thoải mái, nhưng ít nhất cũng thuận mắt một chút, sẽ không khiến tôi cảm thấy có chỗ nào sai trái.”

Kiều Phàm a lên một tiếng: “Em nói như vậy không sợ tôi không vui hả?”

Tống Vy lắc đầu: “Anh sẽ không đâu, tôi hiểu rõ anh, anh đã dám để lộ bộ mặt thật sự của mình, đồng thời còn lựa chọn dùng bộ mặt thật sự để sống, tôi biết anh không phải là loại người hẹp hòi như thế. Hơn nữa Phàm mà tôi biết mặc dù tính tình rất kém, nhưng mà anh ấy là người tốt.”

Kiều Phàm im lặng, một lúc sau mới lên tiếng một lần nữa: “Tôi xin lỗi, có lẽ là tôi không tốt giống như trong tưởng tượng của em, tôi cũng không phải là một người tốt. Đúng là tôi đã cứu bọn em, nhưng cùng lúc đó tôi cũng đã ra tay với bọn em.”

Tống Vy cụp mắt xuống: “Tôi biết chứ, người trước kia bắt cóc Hải Dương là anh, là anh đã hại Hải Dương xảy ra tai nạn giao thông.”

Biểu cảm của Kiều Phàm không thay đổi gì nhiều.

Bây giờ anh cũng đoán được có lẽ là cô đã biết chuyện này.

Dù sao thì Lâm Giai Nhi đã chết rồi, trước khi Lâm Giai Nhi chết, chắc chắn đã nói những chuyện này ra để chọc tức cô.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK