Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 735

Ngay lúc Lâm Giai Nhi sắp không kiên trì được biểu cảm trên mặt mình nữa thì Đường Hạo Tuấn mới từ trong phòng ngủ đi ra.

“Sao lại đứng hết ở đây thế?” Anh nhìn hai đứa nhỏ rồi lại nhìn Lâm Giai Nhi đứng ở đối diện.

Không để cho tụi nhỏ kịp mở miệng, Lâm Giai Nhi đã chen nói trước: “Hạo Tuấn, tôi chỉ đến xem thử cô Tống như thế nào thôi, cô Tống không sao cả chứ?”

“Không sao.” Đường Hạo Tuấn hời hợt đáp lại hai chữ.

Lâm Giai Nhi làm ra vẻ thở phào nhẹ nhõm: “Không sao thì tốt rồi. Phải rồi Hạo Tuấn, rốt cuộc cô Tống đã gặp phải chuyện gì vậy?”

Cô ta đã nhờ người đi tra thử nhưng lại không tra được gì.

Đường Hạo Tuấn xoa đầu hai đứa nhỏ: “Cũng không có việc gì to tát, chỉ là có một chút chuyện ngoài ý muốn thôi, nhưng đã giải quyết xong xuôi cả rồi.”

“Ra vậy.” Lâm Giai Nhi nhấp nhấp khóe môi không nói gì thêm, nhưng trong lòng lại tức giận không thôi.

Cô ta có thể nhìn ra anh không muốn nói cho cô ta biết!

Lúc này, dì Vương và Trình Hiệp dẫn theo một đoàn người mặc áo blouse trắng tiến vào.

Dẫn đầu đoàn người là Mạnh Ngọc.

Mạnh Ngọc vừa tiến vào đã hỏi: “Hạo Tuấn, dì Vương nói Tống Vy đã xảy ra chuyện, là thật sao?”

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Cậu cứ đến xem tình hình cô ấy trước đi đã.”

“Được.” Mạnh Ngọc đáp, quay sang cười nhẹ với Lâm Giai Nhi rồi mới dẫn đám bác sĩ, y tá theo sau Đường Hạo Tuấn tiến vào phòng ngủ.

Lâm Giai Nhi cũng muốn đi theo nhưng lại bị dì Vương ngăn lại: “Cô Lâm, mợ chủ đang được kiểm tra, cô đừng đi qua đó làm cản trở bác sĩ.”

“Được, tôi biết rồi.” Lâm Giai Nhi cười đáp, trong lòng lại hỏi thăm dì Vương mấy lượt.

Cô ta chỉ muốn biết Tống Vy bị làm sao thôi, nhưng lại bị hết người này đến người khác ngăn cản.

Đúng là tức chết.

Trong phòng ngủ, Đường Hạo Tuấn đứng cạnh giường, nhìn các bác dĩ y tá kiểm tra thân thể cho Tống Vy.

Sau một hồi kiểm tra xong xuôi, Đường Hạo Tuấn hỏi: “Cô ấy sao rồi?”

Mạnh Ngọc vừa ghi chép vừa trả lời: “Không có gì trở ngại đâu, chỉ té trầy da bị thương một chút thôi, nghỉ ngơi một thời gian là được rồi.”

Đường Hạo Tuấn gật đầu, vẻ mặt căng thẳng cuối cùng cũng hòa hoãn lại.

Mặc dù kết quả này, lúc trước khi anh tìm thấy được Tống Vy cũng đã nghe người phụ nữ trung niên nói qua.

Nhưng anh vẫn không yên tâm lắm, dù sao cũng chỉ là bác sĩ ở nông thôn, so đi so lại vẫn kém hơn trong thành phố. Chỉ có ở đây có bác sĩ cùng với thiết bị tiên tiến kiểm tra cho Tống Vy, xác định cô không sao cả thì anh mới có thể nhẹ lòng.

“Phải rồi, rốt cuộc tại sao Tống Vy lại thành ra thế này?” Mạnh Ngọc khép lại bệnh án trên tay, hỏi lại lần nữa.

Đường Hạo Tuấn kể lại hết mọi chuyện một lượt.

Mạnh Ngọc nghe xong lập tức hít sâu một hơi: “Ý cậu là cô ấy rơi xuống từ vách núi cao hơn 1000 mét hả?”

“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK