Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1767

Lúc này, một tên vệ sĩ sau lưng đột nhiên mở miệng nói: “Mợ chủ, là cô Trần.”

Nói xong, anh ta chỉ vào một người phụ nữ đứng cách đó không xa.

Tống Vy tháo kính râm xuống nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy Trần Châu Ánh, trên mặt này lộ ra nụ cười vui vẻ, sau đó gấp gọn cái kính râm rồi bước nhanh đi qua: “Châu Ánh.”

Trần Châu Ánh đang cúi đầu xem điện thoại, nghe thấy giọng nói của cô thì vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Tống Vy, lập tức cất điện thoại di động đi, sau đó ôm chầm lấy Tống Vy, kích động nói: “Vy Vy, rốt cuộc chúng ta cũng đã gặp lại rồi, đã hơn nửa tháng rồi chứ nhỉ.”

Còn không phải là nửa tháng à?

Sau khi Tống Vy được tìm trở về thì bọn họ đã không gặp nhau.

Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta đã gặp nhau rồi.”

“Đi thôi đi thôi, lên xe đi, xe đang đậu ở bên ngoài đó, là do chồng cậu sắp xếp, xe hạng sang đó nha, dễ chịu lắm.” Trần Châu Ánh kéo tay Tống Vy, nhanh chóng đi ra khỏi cửa lớn sân bay.

Tống Vy dở khóc dở cười, tùy ý để cô ấy kéo mình.

Nửa tiếng đồng hồ sau, đến biệt thự.

Trần Châu Ánh xuống xe trước, sau đó đỡ Tống Vy xuống, chỉ vào căn biệt thự phía đối diện: “Ban đầu tớ ở khách sạn kìa, kết quả là cấp dưới của chồng cậu gọi điện thoại cho tớ, kêu tớ chuyển đến đây ở cùng cậu, làm bạn giải sầu với cậu. Chậc chậc, chồng cậu thật là quá đáng quá đi, thế mà lại xem tớ như là công cụ để người khác giải sầu.”

Tống Vy nghe ra sự ghen tị trong lời nói của cô, buồn cười lắc đầu: “Thôi được rồi đừng có giận mà, chờ một lát nữa tớ sẽ nói lại với anh ấy giúp cậu.”

“Thôi đừng!” Trần Châu Ánh đột nhiên ngăn cản, cười hì hì nói: “Thật ra thì làm công cụ cũng được thôi, chỉ có lợi ích mà không có chỗ xấu, dù sao có thể ở một nơi tốt như thế, còn không cần phải trả tiền, làm công cụ cũng được. Cho nên, cậu đừng có nói với sếp Đường.”

Khóe miệng Tống Vy giật giật: “Cậu đó nha.”

“Ha ha, đi thôi đi thôi, chúng ta đi vào xem nhà đi, tớ còn chưa nhìn thấy một căn biệt thự to có bộ dáng gì nữa đó.” Trần Châu Ánh kéo cô đi vào trong biệt thự.

Tham quan biệt thự xong, Trần Châu Ánh liền dọn đồ vào trong căn phòng mà mình đã chọn.

Phòng Tống Vy không cần phải dọn dẹp, cô ở phòng ngủ chính, đã có người giúp việc dọn dẹp cho cô từ trước, cho nên lúc này cô hết sức rảnh rỗi, ngồi nghỉ ngơi trên ghế sa lông trong phòng khách.

Đương nhiên, cô còn chưa gọi điện thoại báo bình an cho Đường Hạo Tuấn.

Tống Vy lấy điện thoại di động ra bấm gọi cho Đường Hạo Tuấn.

Dường như Đường Hạo Tuấn vẫn luôn chờ đợi cuộc gọi của cô, cho nên điện thoại vừa mới được kết nối thì giọng nói của anh liền truyền tới: “Đến rồi à?”

“Ừm, vừa mới tới.” Tống Vy dựa người vào ghế rồi trả lời.

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

“À đúng rồi chồng, anh mời Châu Ánh đến đây ở với em, sao anh lại không nói cho em biết?” Tống Vy hỏi anh.

Đường Hạo Tuấn cau mày: “Anh quên, lúc trước dọn dẹp biệt thự cho em nên thuận tiện liên lạc với cô ta, ban đầu muốn nói với em, nhưng mà sau đó anh quên mất.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK