Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1915

Tống Vy và Đường Hạo Tuấn đứng cùng nhau, Đường Hạo Tuấn vòng tay qua eo cô: “Cái máy bay không người lái này thế nào?”

“Sao em biết được, chẳng qua khi bay thì có vẻ tốt, nhưng em không biết chất lượng quay chụp có tốt không.” Tống Vy đưa tay lên che trước mắt nói.

Đường Hạo Tuấn cười tủm tỉm: “Lát nữa để Hải Dương chụp ảnh xem thử, Hải Dương.”

“Con biết rồi ba.” Tống Hải Dương gật gật đầu, sau đó cúi đầu thao tác trên điều khiển từ xa.

Ngay sau đó, Tống Vy nhìn thấy chiếc máy bay không người lái bay về phía trước.

Tống Hải Dương nói: “Có một khu vườn phía trước, để máy bay không người lái đến đó để quay.”

Khoảng vài phút sau, Tống Hải Dương đã điều khiển máy bay không người lái bay trở lại.

Máy bay không người lái từ từ hạ xuống, cuối cùng hạ cánh trước mặt Tống Hải Dương.

Tống Hải Dương nhặt máy bay không người lái lên, lấy ra một tấm thẻ nhớ từ một chỗ trên máy bay không người lái.

Cậu lắp thẻ vào một đầu đọc thẻ và kết nối đầu đọc thẻ với điện thoại.

Thế thì mọi người đều có thể nhìn thấy hình ảnh do máy bay không người lái quay.

Nhìn khu vườn trong video, Tống Vy thốt lên: “Rõ quá, chất lượng hình ảnh này phải trên 4K nhỉ?”

“Còn hơn thế nữa.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu: “Độ pixel của chiếc máy bay không người lái này giống như của một chiếc máy ảnh cấp cao nhất, vì vậy chất lượng quay chụp hẳn phải hơn 4K.”

“Thì ra là như vậy.” Tống Vy gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

“Được rồi, hai đứa chơi đi. Ba đưa mẹ về trước. Đừng chơi lâu quá. Chơi một lát thì về đấy. Sắp đến giờ ăn trưa rồi.” Đường Hạo Tuấn nhìn đồng hồ rồi nói.

Tống Hải Dương cầm máy bay không người lái gật đầu lia lịa: “Con biết mà ba.”

Nói xong, cậu bé nắm lấy tay Tống Dĩnh Nhi: “Đi Dĩnh Nhi, chúng ta đi qua đó bay.”

“Vâng, anh.” Tống Dĩnh Nhi vui vẻ đáp.

Rồi hai anh em tay trong tay bước đi.

Tống Vy nhìn theo bóng lưng của hai đứa nhỏ, cũng không lo lắng sẽ có chuyện gì xảy ra với chúng.

Xung quanh đây đều có vệ sĩ, Hải Dương cũng biết chừng mực, sẽ không tự ý đưa Dĩnh Nhi ra khỏi biệt thự.

Vậy nên hai đứa nhỏ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

“Đi thôi, chúng ta trở về đi, em vừa mới ngủ dậy, còn chưa ăn sao?” Đường Hạo Tuấn cúi đầu nhìn cô, dịu dàng hỏi.

Tống Vy xoa bụng, tức giận quay đầu nhìn anh: “Đều tại anh hết đấy!”

Nếu đêm qua anh không dày vò cô tới vậy thì sáng nay cô sẽ dậy muộn như thế sao?

Đường Hạo Tuấn cũng hiểu ý cô là gì, anh cúi đầu cười cười: “Ừ, tại anh.”

“Hứ.” Tống Vy trợn mắt rồi quay người đi không thèm để ý Đường Hạo Tuấn nữa.

Rất nhanh sau đó, hai vợ chồng quay về biệt thự.

Trần Châu Ánh không còn ở phòng khách nữa, cũng chẳng biết là đã đi đâu, có lẽ về phòng rồi.

Đường Hạo Tuấn ôm Tống Vy vào phòng ăn rồi nói với người hầu: “Chuẩn bị chút đồ ăn cho phu nhân đi.”

“Vâng thưa ngài.” Người hầu dạ một tiếng rồi xoay người đi về phía nhà bếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK