Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 847

Giọng nói của Kiều Phàm càng dịu dàng, mang theo sự mê hoặc: “Vậy là tốt, cô gái của tôi, ngủ một giấc đi, em quá mệt rồi, ngủ đi.”

Mí mắt Tống Vy run lên, càng ngày càng trĩu nặng.

Cuối cùng thật sự nặng đến nỗi không thể nhấc lên, cô hoàn toàn nhắm mắt lại.

Kiều Phàm thấy Tống Vy đã bị mình thôi miên thì cúi người, đến rất gần cô, chuẩn bị hướng dẫn cô đi vào trong vùng kí ức của mình.

Đúng lúc này, cửa phòng bỗng bị người ta xô mạnh.

Đường Hạo Tuấn cùng Mạnh Ngọc từ bên ngoài tiến vào.

Đường Hạo Tuấn trông thấy tư thế của Kiều Phàm và Tống Vy, con ngươi co rụt lại, một giây sau, cơn giận xộc lên não, sắc mặt cực kỳ u ám: “Kiều Phàm, anh to gan thật!”

Anh siết chặt nắm đấm, hai, ba bước đã vọt tới trước mặt Kiều Phàm, tung ra một cú đánh.

Kiều Phàm tránh thoát không chút hoang mang, anh ta cười nói: “Tổng giám đốc Đường à, anh cho rằng tôi bây giờ vẫn là tôi trước kia, dễ dàng bị anh đánh sao?”

Bờ môi mỏng mím thành đường thẳng, Đường Hạo Tuấn im lặng, lạnh lùng nhìn anh ta: “Xem cô ấy thế nào.”

Lời này là anh nói với Mạnh Ngọc.

Mạnh Ngọc hoàn hồn, vội à một tiếng rồi bước tới xem xét tình hình của Tống Vy, trong lòng vẫn còn khiếp sợ.

May mà bọn họ tới kịp.

Không thì Kiều Phàm đã đạt được mục đích rồi.

Không ngờ Kiều Phàm lại vô liêm sỉ tới vậy, thừa dịp Tống Vy ngủ say mà có hành vi khiếm nhã với cô.

Mà Tống Vy cũng thật là, không có việc gì thì tìm Kiều Phàm làm chi, biết Kiều Phàm là đồ tâm thần mà còn ngủ ở chỗ anh ta nữa.

Cái này không phải cho người ta cơ hội à?

“Này, tỉnh lại đi.” Mạnh Ngọc khẽ đẩy Tống Vy, muốn đánh thức cô.

Nhưng Tống Vy vẫn ngủ rất say, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Mạnh Ngọc bỗng nhận ra có điều khác thường, anh ta nhíu mày, sau đó nói với Kiều Phàm còn đang giằng co với Đường Hạo Tuấn, giọng điệu nghiêm túc: “Anh bỏ thuốc mê cô ấy à?”

Đường Hạo Tuấn nhíu mày, trong mắt toát lên sự khát máu.

Kiều Phàm lấy chiếc kính từ trong túi áo bên ngực trái ra, đeo lên lần nữa, đường hoàng trả lời: “Anh cảm thấy tôi mà muốn một người ngủ mê thì có cần dùng tới thuốc không?”

Mạnh Ngọc sững sờ, sau đó nghĩ đến chuyên ngành khác anh ta theo, gương mặt baby đáng yêu trở nên nghiêm túc: “Anh thôi miên cô ấy?”

Kiều Phàm mỉm cười, xem như thừa nhận.

“Anh…” Đường Hạo Tuấn nghiến răng, đang muốn lên tiếng.

Thì Kiều Phàm đã ngắt lời trước: “Tổng giám đốc Đường à, thay vì anh hỏi tôi tại sao lại làm thế thì tôi nghĩ anh nên hỏi tôi tại sao Vy Vy lại đến nơi này thì hơn.”

Đường Hạo Tuấn chau mày.

Mạnh Ngọc cảm thấy rất có lý: “Hạo Tuấn, anh ta nói không sai, tự nhiên Tống Vy tìm đến chỗ của anh ta nhất định là có nguyên nhân. Nếu không dựa vào việc anh ta đã làm lần trước với cô ấy, tôi nghĩ Tống Vy nhất định sẽ không tự nhiên đến đây tâm sự với anh ta đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK