Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 2095

Nếu thật sự yêu cô, anh đã yêu cô từ lâu rồi, chứ còn đợi đến bây giờ sao?

Bây giờ cô đã không thèm tình yêu của anh nữa rồi.

Nhìn bộ dạng này của Giang Hạ, Kiều Phàm đoán ra được cô vẫn không tin lời anh nói, ánh mắt anh u tối.

Cũng phải thôi, bây giờ cô không tin cũng là chuyện bình thường, nhưng sau này, anh sẽ khiến cô dần dần tin tưởng.

“Cô muốn biết tại sao tôi lại nói như vậy với người trong điện thoại không?” Kiều Phàm nhìn Giang Hạ, hỏi tiếp.

Giang Hạ lắc đầu: “Tôi không muốn biết, Kiều Phàm, tôi cầu xin anh, mặc kệ anh nói như vậy là vì cái gì, tôi chỉ mong anh đừng lôi ba mẹ tôi vào, bọn họ đã già rồi, không sống được bao nhiêu năm nữa. Tôi biết anh hận họ, nhưng anh không thể bỏ qua cho bọn họ, để họ tận hưởng những năm tháng cuối đời được hay sao, còn lại tôi sẽ gánh vác hết, có được không?”

Cô vỗ ngực mình và van xin anh.

Lúc này, Kiều Phàm mới hiểu ý của cô, sắc mặt có hơi khó coi: “Cô nghĩ tôi nói thế qua điện thoại là để hãm hại nhà họ Giang cô?”

Giang Hạ cắn môi: “Lẽ nào không phải? Nếu không, sao đột nhiên anh lại nói như vậy? Ngoài lý do này ra, tôi không nghĩ ra được lý do nào khác.”

Kiều Phàm thở hổn hển: “Giang Hạ, cô…”

Giang Hạ rụt cổ: “Xin lỗi anh Kiều, tôi không biết mình đoán đúng hay không, nhưng mặc kệ có đúng hay không đúng, tôi cũng thật lòng mong anh buông tha cho ba mẹ tôi.”

Cô vẫn kiên trì cầu xin cho ba mẹ mình.

Kiều Phàm xoa lông mày, cảm thấy nhức đầu: “Được rồi, đừng nói nữa.”

Anh cần được yên tĩnh.

Anh thì nghĩ cô không tin lời mình nói, nhưng không ngờ cô lại tưởng anh nói những lời đó với người ở đầu dây bên kia để họ xử lý nhà họ Giang.

Có vẻ như anh của quá khứ đã để lại bóng ma trong lòng cô, đến nỗi bất kể cô nghe thấy gì, đều liên tưởng liệu anh có đang đối phó với nhà họ Giang hay không.

Giang Hạ thấy sắc mặt Kiều Phàm không tốt lắm, nên ngoan ngoãn ngậm miệng không nói nữa.

Kiều Phàm xoa mày, một lúc sau mới bình tĩnh lại được. Anh nhìn Giang Hạ, nghiêm túc mà chân thành: “Giang Hạ, nghe kỹ cho tôi, tôi nói những lời đó không phải có ý đối phó với nhà họ Giang, tôi chỉ nói ra những lời trong lòng tôi mà thôi. Tôi thật sự…”

“Cảm ơn anh Kiều.” Giang Hạ vội vàng ngắt lời anh nói, cúi đầu cảm ơn anh.

Cô biết anh sẽ nói gì sau đó nên cố tình ngắt lời.

Bởi vì cô không tin.

Nhưng cô bằng lòng tin nửa đoạn trước anh nói, anh sẽ không hại nhà họ Giang.

Vậy là đủ.

Còn nửa đoạn sau, cứ coi như đang nghe chuyện cười thôi.

Kiều Phàm đương nhiên nhìn ra Giang Hạ cố ý ngắt lời mình, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, nhìn cô chăm chú, không biết đang nghĩ gì.

Một lúc sau, Giang Hạ không thấy Kiều Phàm gọi mình, cô cắn chặt môi dưới, cuối cùng lấy hết dũng khí đứng thẳng người: “Anh Kiều?”

Đôi mắt Kiều Phàm chợt lóe lên: “Thôi bỏ đi, nếu cô không muốn nghe, tôi sẽ không nói.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK