Mục lục
Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 2046

Nếu là Tống Vy đút sữa, vậy anh đương nhiên sẽ không có gì, có thể nhìn.

Nhưng người đút sữa đâu phải Tống Vy, mà là người phụ nữ khác, vậy đương nhiên anh nên tránh đi.

Tống Vy cũng biết Đường Hạo Tuấn đi vào không thích hợp, nghe thấy anh nói như vậy, cũng không khuyên anh, sau khi gật đầu thì cô và Trần Châu Ánh cùng nhau đi vào phòng An An uống sữa.

Khi đi vào, vú em vừa hay đút xong, đang kéo áo xuống.

Nhìn thấy Tống Vy và Trần Châu Ánh, vú em lập tức đứng dậy chào hỏi: “Bà chủ, cô Trần.”

Vú em này, Tống Vy từng gặp.

Là khi An An ở trong lồng hấp ở bệnh viện, Đường Hạo Tuấn bảo Trình Hiệp sắp xếp.

Tuy An An ở trong lồng hấp, nhưng cũng phải uống sữa, cho nên trong 2-3 tháng nay, vú em luôn chăm sóc An An sẽ luôn phụ trách tới khi An An cai sữa.

“Chào chị Trương.” Tống Vy mỉm cười đáp lại chị Trương vú em, vừa muốn hỏi An An thì thấy Trần Châu Ánh ở bên cạnh đột nhiên vượt qua cô, trên mặt nở nụ cười ngốc, buông tay chạy tới giường sơ sinh, vừa chạy, trong miệng vừa nói: “An An, mẹ nuôi tới rồi.”

Thấy vậy, Tống Vy dở khóc dở cười mà lắc đầu.

Chị Trương thấy Trần Châu Ánh điên cuồng, lại nhìn Tống Vy: “Bà chủ, cô Trần đây…”

“Không sao, kệ cô ấy đi.” Tống Vy hạ tay xuống nói, ý bảo chị ta không cần cảnh giác như vậy.

Trần Châu Ánh sẽ không tổn thương An An, cho nên không cần phòng bị.

Thấy Tống Vy nói như vậy, chị Trương có thể nói gì chứ, gật đầu im miệng, không ngăn Trần Châu Ánh đi tới gần An An.

Nhưng chị ta cũng không có rời khỏi bên cạnh giường sơ sinh, mà đứng ở đó, nhìn Trần Châu Ánh, một khi Trần Châu Ánh có hành vi không thích hợp với trẻ sơ sinh thì chị ta mở miệng nhắc nhở đối phương.

Đối với chị ta mà nói, tuy An An không phải là con của chị ta, nhưng luôn uống sữa của chị ta, chị ta có tình cảm đặc biệt với cậu chủ nhỏ An An.

Cho nên chị ta rất thích An An, không để An An chịu bất cứ tổn thương nào.

Thấy chị Trương lo cho An An như vậy, Tống Vy hiểu ý khẽ mỉm cười.

Đối với chị Trương, cô vẫn rất hài lòng, dù sao chị Trương là thật lòng thích An An.

Chỉ có như vậy, chị Trương mới chăm sóc tỉ mỉ kỹ càng cho An An.

Mà cô cũng mới có thể yên tâm giao An An cho chị Trương chăm sóc.

“Chị Trương, An An ngủ rồi sao?” Tống Vy vừa đi về phía giường sơ sinh, vừa hỏi.

Chị Trương mỉm cười lắc đầu: “Không có bà chủ, cậu chủ nhỏ vừa rồi uống sữa xong, bây giờ tinh thần rất đủ, tôi để cậu ấy vào trong giường sơ sinh, cậu ấy tự mình chơi.”

Vừa nói xong, An An trong giường sơ sinh đột nhiên phát ra tiếng cười khanh khách.

Tống Vy và chị Trương cúi đầu nhìn, thì ra là Trần Châu Ánh đang nắm cái tay nhỏ của An An đang lắc nhẹ.

Mà An An chắc cảm thấy rất vui nên cười vui vẻ.

Tiếng cười này lập tức khiến trong mắt Trần Châu Ánh lập lòe ánh sáng, phấn khích ngẩng đầu lên, nói với Tống Vy: “Vy Vy, cậu nhìn thấy không? An An bị tớ chọc cười rồi, nó thích tớ, thích mẹ nuôi như tớ.”

Thấy dáng vẻ khua tay vui vẻ của cô ấy, Tống Vy buồn cười lắc đầu: “Nhìn thấy rồi nhìn thấy rồi, An An thích cậu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK